Nhưng đến năm lớp mười hai quan hệ của hai người bắt đầu rạn nứt.
Nguyên nhân là vì có lần Vương Hoa Bình mượn Hạ Huyền Trúc hai trăm tệ, nói là đi nhuộm tóc.
Advertisement
Trước đó Vương Hoa Bình đã mượn Hạ Huyền Trúc mấy lần rồi, thêm nữa mặc dù lúc đó bảy, tám trăm tệ cũng không tính là nhiều nhặn gì với Hạ Huyền Trúc.
Nhưng Vương Hoa Bình không chỉ mượn tiền không trả mà còn cách hai ba hôm lại mượn nên Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Huống gì lần này mượn tiền là vì đi nhuộm tóc, thế nên lúc đó Hạ Huyền Trúc mới khéo léo từ chối.
Lúc đó Vương Hoa Bình cũng không quấn lấy cô gọi chị Huyền Trúc này nọ nữa, hơn nữa còn đảm bảo mượn lần cuối cùng, sau đó qua một khoảng thời gian nữa sẽ trả hết số tiền đã mượn.
Nhưng Hạ Huyền Trúc cũng không phải là thánh mẫu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Sau đó Vương Hoa Bình tức giận quở trách Hạ Huyền Trúc trước mặt tất cả mọi người: “Không phải chỉ hai trăm tệ thôi sao, cũng không phải không trả, tôi chưa từng gặp người nào keo kiệt như cậu, đời này quen biết cậu xem như tôi bị mù”.
Từ đó về sau, hai người không còn quan hệ qua lại gì với nhau nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp lớp mười hai, Hạ Huyền Trúc đi du học, Vương Hoa Bình cũng dần mờ nhạt trong ký ức của Hạ Huyền Trúc.
Nhưng đó đều là chuyện xảy ra trong thời thanh xuân thiếu niên, chắc chắn Hạ Huyền Trúc sẽ không ghim thù, hơn nữa đã qua nhiều năm thế rồi mà, giờ gặp lại bạn cũ cô cũng thật tâm cảm thấy vui.
“Lát nữa chúng ta đi ăn mì cay nhé, tôi nhớ năm đó cậu rất thích ăn mì cay, hai chúng ta từ từ nói chuyện”.
Hạ Huyền Trúc nhiệt tình nói.
“Mì cay ư?”
Nào ngờ Vương Hoa Bình bỗng nở nụ cười trào phúng, chỉ vào túi xách trên cánh tay nói: “Cậu biết đây là thương hiệu gì không?”
“Hermes, sao thế?”
Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói.
Vương Hoa Bình lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Xem như cậu cũng có kiến thức, nhưng dù cậu biết đây là Hermes mà cậu vẫn nghĩ những người ở tầng lớp như tôi sẽ đi ăn mì cay với đám người dân thường, nghèo kiết xác sao?”
“Hạ Huyền Trúc ơi là Hạ Huyền Trúc, thật ra tôi đã biết nhà họ Hạ sa sút từ lâu rồi, tôi nói nhé, học giỏi thì có tác dụng quái gì”.
“Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu mà xem, sa sút đến độ đi ăn mì cay, đúng là mất mặt”.
“À phải rồi, cậu chạy đến đây làm gì, chẳng lẽ muốn tìm mì cay ở đây sao? Nơi này là khu trung tâm thương mại nổi tiếng nhất hiện giờ, không bán mì cay đâu, ha ha ha!”