Tuy rằng ông ta cảm thấy không thể tin được chuyện này, nhưng lời này từ miệng của sĩ quan Triệu, nhất định không thể là giả được.
Dù có đánh chết Hoàng Phúc Đào cũng không thể tin được người thanh niên có vẻ ngoài bình thường trước mặt mình lại là hầu quân tướng oai phong lẫy lừng trong truyền thuyết!
“Cút sang một bên, đừng làm bẩn quần áo của quân hầu!”
Triệu Thiên Cực hung hăng đá Hoàng Phúc Đào ra, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lúc này chỉ cần Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu một cái, hàng trăm vệ sĩ trang bị vũ khí xung quanh sẽ đồng loạt nổ súng, khiến cho nhà họ Hoàng vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không ra lệnh ngay lập tức mà chỉ bình thản nhìn thẳng vào Hoàng Phúc Đào, lạnh nhạt nói: “Nếu tính tổng tất cả các công ty, cổ phiếu, tiền gửi tiết kiệm, bất động sản và những những ngành nghề khác dưới trướng ông, tôi nghĩ cũng không ít đâu nhỉ”.
Hoàng Phúc Đào ngây người ra, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tôi có rất nhiều tiền, rất rất rất rất nhiều tiền. Tất cả mọi thứ của tôi đều có thể hiến dâng cho quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào vừa nói vừa vội vàng chạy về phòng, sau đó ôm theo một đống tài liệu quay lại, cung kính nói: “Thưa quân hầu, đây là tất cả tài sản trong tay tôi. Bây giờ tôi sẽ lập tức viết cho ngài một tờ đơn chuyển nhượng, tất cả những tài sản này đều sẽ thuộc về quân hầu!”
Vừa nói Hoàng Phúc Đào vừa cầm chiếc bút chuẩn bị ký vào đơn chuyển nhượng.
So với cái mạng nhỏ này, nhưng thứ khác hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Đợi đã”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Tên người thụ hưởng viết là Sở Phi Yến”.
“Á? Quân hầu, ý của ngài là…”
Hoàng Phúc Đào nghi hoặc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, trầm giọng nói: “Cần tôi nhắc lại lần hai sao?”
“Không không không, tôi viết liền, viết tên của cô Sở ngay lập tức!”
Hoàng Phúc Đào không dám có chút sơ suất, vội vàng cầm bút ký vào giấy chuyển nhượng, sau đó cung kính dâng bằng hai tay tới trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn một cái, sau đó ra hiệu cho Triệu Thiên Cực ở bên cạnh.
Triệu Thiên Cực lập tức nhận lấy tờ giấy chuyển nhượng này.
Hoàng Phúc Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đa tạ ân huệ không giết của quân hầu, đa tạ ân huệ không giết của sĩ quan Triệu”.
Trái tim vừa nhảy lên tận họng của những người nhà họ Hoàng lúc này cũng quay trở lại bụng rồi.
Nếu quân hầu đã nhận tờ giấy chuyển nhượng đó cũng có nghĩa là cái mạng nhỏ của bọn họ hôm nay đã giữ được rồi.
Tuy nhiên bọn họ không hề nhận ra, trong mắt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
“Dùng một cách thức hợp lý nhất để giao tờ giấy chuyển nhượng này cho cô chủ Sở Phi Yến nhà họ Sở”.