“Con biết rồi mẹ, bên này con vẫn rất tốt, mà ai nói cho mẹ biết con đang ở Nam Giang thế, con vẫn luôn ở Giang Bắc mà, chỉ là thi thoảng tới Nam Giang công tác mà thôi”.
Trần Tiểu Tuý trả lời qua đầu dây bên kia.
Trước đây bởi vì một số chuyện, sau khi cô ấy một thân một mình rời khỏi nhà đã tới Nam Giang kiếm sống, từng bước xây dựng nên đế quốc thương mại thuộc về mình từ con số không.
Thế nhưng khi đó cô ấy không hề nói cho người nhà biết mình ở đâu, có một lần tới Nam Giang công tác, tình cờ gặp được Trần Văn Long cũng tới tham gia một hoạt động thương mại ở bên đó.
Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng chẳng buồn chào hỏi, vậy nên Trần Văn Long vẫn luôn cho rằng Trần Tiểu Tuý đang ở Nam Giang.
“Cái gì, con ở Giang Bắc hả?”
Từ Tồn Vận nghe xong câu này thì sợ tới mức suýt thì đứng không vững: “Mau, lập tức rời khỏi Giang Bắc!”
Trần Tiểu Tuý nghi hoặc hỏi: “Tại sao ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
Từ Tồn Vận nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Nhà họ Đào đã đưa ra thẻ lệnh, mục tiêu chính là Giang Bắc!”
Trần Tiểu Tuý cau mày: “Giang Bắc? Nhà họ Đào hình như không kinh doanh gì ở Giang Bắc mà nhỉ, sao lại đưa ra thẻ lệnh với Giang Bắc cơ chứ?”
Từ Tồn Vận vội vàng nói: “Ai mà biết được, dù gì lần này Đào Vân Thiên cũng đã phát điên rồi, mẹ chỉ biết ông ta nhắm vào một người tên là Diệp Vĩnh Khang”.
“Hơn nữa còn đánh tiếng rằng chỉ cần ai có chút quan hệ với Diệp Vĩnh Khang thì đều phải chết!”
“Đúng rồi, con và người tên Diệp Vĩnh Khang kia không có quan hệ gì đấy chứ…”
Cụp!
Từ Tồn Vận vẫn còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã thẳng tay cúp máy.
Từ Tồn Vận thở dài một hơi, an ủi: “Xem ra những năm này Tiểu Tuý đã trưởng thành lên không ít, cũng biết sợ luôn rồi, tôi vẫn còn chưa nói xong nữa, đây là chuyện tốt, bằng không với cái tính tình bướng bỉnh đó của con bé sớm muộn cũng gây ra hoạ lớn”.
Trần Văn Long nói với vẻ ghét bỏ: “Đây sao có thể nói là trưởng thành cơ chứ? Đây gọi là sợ, chút bản lĩnh như vậy, nói là con gái tôi tôi còn cảm thấy mất mặt!”
Bọn họ cho rằng Trần Tiểu Tuý bị doạ sợ rồi, chưa gọi hết cuộc điện thoại đã lập tức rời khỏi Giang Bắc, vậy nên hai người cũng không để tâm tới chuyện này thêm nữa.
Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, mặc dù Trần Tiểu Tuý bị doạ sợ thật, thế nhưng không phải sợ bản thân cô ấy sẽ bị liên luỵ.
Lúc này, Trần Tiểu Tuý đang kinh hãi tới độ mồ hôi lạnh mướt mát đầy đầu, thầm hối hận bản thân đã quá sơ ý.
Ban đầu sau khi Diệp Vĩnh Khang trừ khử Đào Xuân Yến, Trần Tiểu Tuý không bảo Diệp Vĩnh Khang đề phòng là bởi vì chuyện đó có Cục tác chiến ra mặt, nhà họ Đào có lẽ sẽ không tra ra Diệp Vĩnh Khang.