Bốp!
"Mẹ kiếp!"
Đao Kiệt tức giận đến mức đạp cô gái này ngã lăn ra đất: "Đánh con đàn bà đê tiện này một trận cho tao!"
Mấy tên đàn em không nói không rằng giơ chân đá vào người cô gái trên mặt đất.
"Anh Đào, em đã làm gì chứ, đừng đánh nữa mà, em không chịu nổi nữa!"
Cô gái bị đánh đập la hét liên tục.
Phẹt!
Đao Kiệt nhổ nước bọt vào mặt cô gái: "Mẹ nhà mày, ông đây bị thương đến mức này rồi mà đến một câu hỏi thăm mày cũng không có, chỉ nghĩ đến việc báo thù cho bản thân mày thôi, đồ khốn nạn, sau hãy tránh xa ông mày ra, còn con xe BMW của ông mày nữa, tự trả tiền sửa nó rồi đem về cho tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt đấy!"
"Anh Đao, chuyện này phải làm sao đây?"
Một tên đàn em hỏi.
Đao Kiệt nhe răng, hung ác nói: "Gọi điện thoại cho anh Lực!"
…….
Khi Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào nhà, họ vô cùng kích động, như bị giẫm phải đuôi vậy, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha rồi bắt đầu chửi bới!
"Mày có còn là đàn ông nữa không vậy?”
"Đồ bỏ đi, đúng là mất mặt chết đi được!"
"Phi, đồ cặn bã, sau tránh xa chị gái tôi ra!"
"Cứ tưởng mình lấy phải thằng chồng bỏ đi rồi, không ngờ còn có thằng bỏ đi hơn, sau này tránh xa con gái tôi ra!"
Hai người giống như hai khẩu súng máy, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền xả đạn.
"Mẹ, Hiểu Đan, hai người đừng nói nữa!"
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng đứng lên bảo vệ Diệp Vĩnh Khang: "Vĩnh Khang, anh mau nói cho em biết xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đi".
Hạ Huyền Trúc sẽ không bao giờ tin Diệp Vĩnh Khang là loại người bỏ rơi vợ và con gái mình.
"Không có chuyện gì đâu, gặp phải người quen thôi".
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, sau đó quay đầu cười với Trương Hiểu Đan: "Sau này nếu có tìm diễn viên, tốt xấu gì cũng nên tìm mấy người chuyên nghiệp một tí. Lúc diễn đừng luôn dùng ánh mắt để giao tiếp với cô như vậy".
"Tôi…"
Trương Hiểu Đan nghiến răng tức giận, mặc dù chuyện này đã lột được lớp mặt nạ của tên Diệp Vĩnh Khang ‘cặn bã’ này, nhưng vừa rồi cũng bị Trương Hoa Phương mắng cho không ít.