“Anh Thiên Bằng, từ nhỏ tới lớn anh luôn bảo vệ tôi. Giờ tới lượt tôi bảo vệ anh, anh yên tâm trước buổi sáng ngày mai tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt, báo thù thay cho anh!”
Nói xong, Tiền Tử Mạn bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tử Mạn!”
La Thiên Bằng giữ Tiền Tử Mạn lại, đôi mắt đỏ ngầu, khóe mắt rưng rưng. Hắn nhìn Tử Mạn và nói với vẻ rung động: “Tử Mạn, những gì em nói đều là thật sao?”
“Có thể nghe được những lời này từ em thì anh…anh thấy chẳng còn gì là quan trọng nữa!”
Tiền Tử Mạn cũng nhìn La Thiên Bằng với vẻ chân thành. Cô ta dịu dàng nói: “Anh Thiên Bằng, lần này tôi đi tìm Diệp Vĩnh Khang báo thù, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong”.
“Bố tôi cũng nói, nếu như tôi làm ảnh hưởng tới đại lễ sắc phong thì sẽ đánh gãy hai chân và đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tiền”.
“Vì vậy…anh Thiên Bằng, xin lỗi anh. Nếu như đúng như vậy thì tôi nhất định sẽ lựa chọn tránh xa anh, bởi vì một kẻ tàn phế như tôi không xứng với anh…”
“Đừng, Tử Mạn em đừng nói nữa!”
La Thiên Bằng ôm Tiền Tử Mạn vào lòng, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai gò má.
“Tử Mạn, anh chẳng ra làm sao cả, em vì anh mà mạo hiểm như vậy mà anh lại chọn làm con rùa rụt cổ sao?”
“Chuyện này em đừng tham gia, để một mình anh đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó trả thù cho anh thì cũng giúp em xả tức!”
Tiền Tử Mạn vội vàng nói: “Không không không, anh Thiên Bằng, chuyện này anh đừng bận tâm, tôi tự làm là được, anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi…”
“Đừng nói nữa!”
La Thiên Bằng hung hăng lau nước mắt, nhìn Tiền Tử Mạn với vẻ kiên định: “Tử Mạn, chuyện này nếu như anh không giải quyết được thì không còn phải là La Thiên Bằng nữa. Em đợi đấy, anh nhất định sẽ làm được!”
Nói xong, La Thiên Bằng đột nhiên quay người đi ra ngoài cửa.
“Anh Thiên Bằng, anh đừng nóng…”
Tiền Tử Mạn ở phía sau hét lên với tiếng nghẹn ngào cho tới khi La Thiên Bằng ra khỏi cửa thì đôi mắt vừa nãy còn vô cùng dịu dàng của Tiền Tử Mạn bỗng ánh lên vẻ lạnh lùng và giảo hoạt.
“Với IQ như vậy mà đòi theo đuổi tôi sao?”
Tiền Tử Mạn nhìn số điện thoại 10086 trên màn hình thì miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt và chế giễu.
Hôm sau.
Diệp Vĩnh Khang dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Trân và Hạ Huyền Trúc giống như bình thường.
Sau khi ba người vui vẻ dùng xong bữa sáng thì Hạ Huyền Trúc nựng khuôn mặt của Tiểu Trân thơm một cái và cũng thơm lên má Diệp Vĩnh Khang rồi tươi cười lái xe tới công ty.