Đồng thời, tay còn lại nắm lấy con dao găm kề lên cổ Hoàng Ba, lạnh lùng nói: "Nếu mày chết, không phải cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc sao?"
"Mẹ mày, buông ra, thử động vào tao xem!"
Hoàng Ba trừng mắt, hét lên.
Đối với cái loại lưu manh này mà nói, gã từ nhỏ đã ưa đấu đá, gan cũng to hơn người thường nhiều.
Và gã cũng tin đối phương sẽ không dám ra tay ở đây.
Phập!
A--
Kèm theo một tiếng hét, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ đóng đinh bàn tay của Hoàng Ba lên bàn.
"Giết người, bớ người ta!"
Hoàng Ba lúc này mới nhận ra rằng đối phương cũng là một kẻ hung ác, lập tức la lên.
Tuy nhiên, gã bất ngờ phát hiện ra, dù có la hét thế nào cũng không thấy nhân viên bảo vệ đi tới.
Điều kỳ lạ hơn nữa là cả nhà hàng đều trống trơn, những thực khách vừa rồi không biết đã về hết từ lúc nào, chỉ còn lại bàn của họ.
"Anh Diệp…"
Diêu San quá sợ hãi, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại ra tay như vậy.
"Cô ngồi sang một bên đi, đừng tham gia!"
Diệp Vĩnh Khang thuận tay đẩy Diêu San sang một bên, sau đó rút dao ra, đâm vào cánh tay của Hoàng Ba.
Lực mạnh đến nỗi trực tiếp đâm gãy xương cánh tay.
"A--"
Hoàng Ba hét lên như lợn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Đừng đâm nữa, tôi ký, tôi ký!"
Hoàng Ba hét lớn.
Diệp Vĩnh Khang chế nhạo: "Đâu cần phiền toái vậy, tao mới nói rồi mà, mày chết đi rồi thì đâu cần ký nữa".
Nói xong, anh lại đâm mạnh vào vai Hoàng Ba.
"Ahhhh, tôi sai rồi, đừng đâm nữa, xin anh!"
Hoàng Ba đau đớn đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sống không bằng chết.
"Anh Diệp, đâm nữa sẽ chết người đấy!"
Diêu San tái mặt vì sợ hãi, lúc này cô ấy cũng không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng bước tới, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang hừ lạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra.
"Tôi ký, tôi ký, tôi sẽ ký ngay lập tức…"
Hoàng Ba chịu đựng cơn đau dữ dội trên cơ thể và nhanh chóng ký tên vào giấy ly hôn với bàn tay còn lại đang run rẩy của mình.
"Ký..ký xong rồi ... tôi có thể đi được chưa …"
Lúc này Hoàng Ba đã hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo vừa rồi, gã chỉ muốn nhanh chân tránh xa con quỷ trước mặt.
Diệp Vĩnh Khang không nói gì, chỉ gấp gọn gàng tờ giấy ly hôn, đưa vào tay Diêu San, cười nói: "Cô cất cái này đi, về sau có thể sống yên ổn rồi".
Hoàng Ba tưởng đối phương đã đồng ý cho gã rời đi, nên quay người muốn chạy.
Đúng lúc này, đột nhiên ‘vù’ một cái, một bóng người như lóe lên trước mắt gã.
Còn chưa kịp phản ứng thì gã đột nhiên cảm thấy hai cổ tay đau nhói, khi nhìn lại lần nữa, Hoàng Ba sợ đến mức kêu lên một tiếng!
Hai gân trên cách tay của gã đã đứt lìa!
"A--"
Diêu San cũng sợ hãi hét lên, cô ấy thực sự không biết tại sao đối phương đã ký rồi, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không chịu để gã đi.