Phản ứng của Loan Loan đã khiến Diệp Vĩnh Khang rơi vào tình thế khó xử, từ những lần tiếp xúc với Loan Loan trước đây, anh cảm nhận được nhận thức và giá trị quan của Loan Loan, cô ta rất tôn trọng Giáo phái áo đỏ, coi nó như thần thánh.
Đó là lý do mà cô ta không ngần ngại khi nói rằng mọi việc cô ta làm đều có ý nghĩa.
"Cái này...... tôi nghĩ là….chắc là cô cảm thấy vui vẻ…"
Diệp Vĩnh Khang không biết phải trả lời như thế nào, anh không thích đánh giá người khác bằng giá trị quan của bản thân, vì vậy anh chọn thuận theo ý người khác.
Advertisement
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Loan Loan lại đột nhiên bật cười.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh sững sờ.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Loan Loan, tuy rằng cô gái này có dây thần kinh não rất lớn, gặp phải tí chuyện cao hứng sẽ chẳng kiêng kị gì mà cười ha ha hô hô lên.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nhìn thấy cô ta cười tươi như bây giờ, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm nhận được, dường như cô ta đang trút bỏ cảm xúc vậy.
Chờ Loan Loan cười một lúc xong, cô ta đột nhiên nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt rất kỳ quái, chậm rãi hỏi: "Không có tự do, không được có suy nghĩ riêng, mỗi ngày đều phải làm việc theo quy tắc, đói không thể ăn no, khát không thể uống đã, ngày nào cũng làm rất nhiều việc chỉ để tạo nên một vị thần hữu danh vô thực".
"Thánh nữ? Đây chắn chắn là trò hề của thế gian. Trên thực tế, cuộc sống như vậy có khác nào một công cụ?"
"Nếu anh sống như thế anh có vui vẻ không?"
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy liền sững sờ.
Anh chưa bao giờ thấy Loan Loan biểu hiện như vậy, cũng chưa từng thấy cô ta nói với giọng điệu như vậy.
Hơn nữa, cô ta thực sự hiểu tất cả những sự thật này!
"Vậy thì trước đó cô…"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt trở nên có chút kỳ quái.
"Trước đây tôi đã thể hiện sự tôn trọng của bản thân đối với Giáo phái áo đỏ cũng như niềm tin vững chắc của tôi vào những khái niệm đó. Trên thực tế, tất cả đều là giả".
Loan Loan nhìn Diệp Vĩnh Khang phun ra một ngụm, rồi chậm rãi nói: "Nếu đã nói ra rồi thì tôi cũng không giấu giếm nữa giờ, anh hỏi những cái anh không hiểu đi".
Diệp Vĩnh Khang cũng hít sâu một hơi, anh nhanh chóng tập trung chú ý vào chủ đề này, nhìn Loan Loan và hỏi: “Câu hỏi đầu tiên của tôi, như tôi đã nói trước đây, bài đăng có chữ ký của Tiểu Bạch Long đã được ban bố hai mươi năm trước".
"Và tôi cũng đã xác minh rằng thời gian đăng bài không hề được sửa đổi, mà lúc đó, cô còn chưa đầy tháng".
Loan Loan nghe xong nói: "Tiểu Bạch Long liên hệ với anh quả thực là tôi, còn Tiểu Bạch Long đăng bài kia lại là người khác".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày kiên nhẫn chờ đối phương nói tiếp.
Nhìn Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan chậm rãi nói: "Người đăng bài viết đó hai mươi năm trước chính là bố ruột của tôi!"
"Cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, điều này anh hoàn toàn không ngờ tới, sau đó mới nhớ ra người đứng đầu Giáo phái áo đỏ chỉ là bố nuôi của Loan Loan, còn bố ruột thì anh chưa từng nghe cô ta nhắc tới.
"Không phải lúc trước cô nói từ khi đẻ ra chưa từng gặp bố mẹ mình sao?"
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Loan Loan nhẹ gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Đúng là vậy, chưa từng gặp".