“Sau đó thiết lập các trạm gác nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa còn loan tin tôi có để lại một căn phòng bí mật ra bên ngoài”.
“Mục đích tôi làm như vậy chính là muốn sau khi chết sẽ tiếp tục tiêu diệt những kẻ tham lam và hiểm ác”.
“Mà bộ công pháp Bà Sa quý giá bí mật kia thật ra chẳng phải sách quý công pháp gì, chỉ là khảo nghiệm thứ năm mà tôi đặt ra mà thôi”.
Advertisement
“Nếu như là người có lòng tham và ích kỷ thì nhất định sẽ lập tức để cho bộ công pháp đó nhận chủ, nếu làm như thế thì kết cục sẽ là sự huỷ diệt ngay lập tức”.
“Tôi cần đợi chính là một người có thể nghĩ tới cảm nhận của người khác, trong lòng luôn lo nghĩ cho thiên hạ, hơn nữa còn có đại trí đại dũng”.
“Chỉ có cậu ta mới có tư cách nghe thấy những lời mà tôi dùng bí thuật giữ lại trước khi chết, chỉ có cậu ta mới có thể thay tôi hoàn thành tâm nguyện mà tôi chưa đạt được”.
“Mà tâm nguyện của tôi chính là giết hết tất cả những kẻ hung tàn và tham lam giống như chúng tôi, đền tội thay cho dân tộc Bà Sa, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày giải thoát khỏi địa ngục”.
“Nếu như có người có thể nghe được những lời mà tôi để lại này thì xin cậu ta nhất định phải thay tôi hoàn thành tâm nguyện này”.
“Để tỏ lòng cảm ơn, tôi sẽ tặng cho dũng sĩ có thể nghe thấy những lời này của tôi một viên Thần Long Tinh Hồn, hy vọng dũng sĩ có được nó sẽ lợi dụng sức mạnh của rồng thần cứu lấy muôn dân!”
Vừa nói dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trước mắt loé sáng, bóng dáng cao lớn của Vua Bà Sa từ từ biến mất.
Ngay sau đó, một con rồng thần bay lượn trên không trung.
Mà con rồng thần đó chính là con mà anh đã gặp ở trên sa mạc!
Chỉ thấy con rồng thần đó bay cao giữa hư không, sau khi uốn lượn mấy vòng thì cơ thể bắt đầu chậm rãi dung hoà thành một tia sáng màu vàng chói mắt.
Tia sáng đó ngày càng sáng hơn, thế nhưng lại chẳng hề chói mắt chút nào.
Cuối cùng biến thành một khối cầu ánh sáng màu vàng to cỡ bằng quả trứng ngỗng, sau đó khẽ bay ra trước mặt Diệp Vĩnh Khang, từng chút từng chút thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Vĩnh Khang từ trán của anh.
Toàn thân Diệp Vĩnh Khang đột nhiên run lên, giống như một luồng điện cực mạnh xẹt qua từng tế bào trong cơ thể anh.
Ngay sau đó, lập tức cảm nhận được chân khí trong cơ thể bắt đầu tập trung nhanh chóng về khu vực đan điền một cách không thể kiểm soát, cuối cùng ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy chuyển động thần tốc.
Cơn lốc xoáy càng lúc càng nhanh, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như bị một luồng lực cực lớn xé nát.
Từ da dẻ đến cơ bắp, rồi kinh mạch đến xương cốt, lục phủ ngũ tạng, mọi tế bào dường như đều bị thứ gì đó xé rách.
Cảm giác đó không còn có thể diễn tả đơn giản bằng từ đau đớn nữa.
Diệp Vĩnh Khang muốn hét lên, nhưng không thể phát ra tiếng.
Muốn vùng vẫy, nhưng cả cơ thể đến cả đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi.
Nếu có thể lựa chọn, lúc này Diệp Vĩnh Khang thà đi xuống mười tám tầng địa ngục, còn hơn chịu đựng cảm giác này thêm một giây nào nữa!