Loan Loan ở bên cạnh thúc giục, dường như khi Diệp Vĩnh Khang lấy được bộ công pháp này, cô ta còn thấy vui hơn bản thân mình có được.
Một lúc sau, Diệp Vĩnh Khang thở sâu, chậm rãi nói: “Thứ này, tan thành tro khói, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này có lẽ chính là kết cục tốt nhất”.
Advertisement
“Hả?”
Loan Loan kinh ngạc há to miệng, thậm chí còn tự hỏi não của Diệp Vĩnh Khang có phải bị nhúng nước rồi không.
Mặc dù cô ta cũng biết rằng người đàn ông này không màng danh lợi, nhưng một bộ công pháp vô địch thiên hạ như này có ý nghĩa như thế nào với một người luyện võ, Loan Loan hiểu rất rõ.
Nhưng sao người đàn ông này trước bộ công pháp của Vua Bà Sa đã dâng lên trước mặt này mà lại lựa chọn từ bỏ chứ?
Thấy vẻ mặt sững sờ của Loan Loan, Diệp Vĩnh Khang từ từ giải thích: “Vừa nãy cô cũng nói rồi, bộ công pháp này phải giết rất nhiều người, chỉ có thể tồn tại được vớI việc giết chóc”.
“Hơn nữa khi tu luyện bộ công pháp này phải không ngừng giết người, quá trình tu luyện đã tàn nhẫn như vậy, một khi luyện thành bộ công pháp này, hậu quả không cần nói cũng biết”.
“Đối mặt với một bộ công pháp một khi luyện thành là có thể trở thành bất khả biến bại, tôi thừa nhận là tôi rất động lòng. Nhưng nếu cái giá phải trả là mạng sống của vô số người vô tội, tôi thà từ bỏ, để nó biến mất khỏi thế giới này mãi mãi!”
Loan Loan nghe xong ngẩn ra, lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt kỳ lạ, đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới một lần nữa.
Người đàn ông này có diện mạo bình thường, dáng người cũng bình thường, vẻ ngoài thực sự bình thường không thể bình thường hơn được.
Nhưng sự bình tĩnh và kiên nghị trong ánh mắt anh lúc này, cũng như tấm lòng suy nghĩ cho dân chúng khiến Loan Loan đột nhiên cảm thấy cơ thể của người đàn ông này cứng cáp vững vàng vô cùng.
“Ừm, anh nói đúng. Vừa rồi tôi không nghĩ được nhiều như vậy. Thứ này nếu như để lại nhân gian thì chỉ sẽ mang lại hậu họa”.
Loan Loan hít sâu một hơi: “Trước khi gặp anh, đối với tôi mà nói, ngoại trừ người của Giáo phái áo đỏ chúng tôi, sinh mạng của những người khác đều không đáng giá như ngọn cây ngọn cỏ thôi vậy”.
“Giống như mạng sống của chúng tôi mới là mạng, mạng sống của người khác thì không phải. Tôi cũng vì sự ích kỷ của riêng mình, hi sinh sự sống của người khác mà lại coi đó như chuyện đương nhiên vậy”.
“Coi chuyện đó là chuyện đương nhiên giống như việc con người giết động vật để ăn thịt vậy, cho đến khi gặp được anh, tôi mới phát hiện rất nhiều quan niệm trước đây của tôi đều là sai lầm”.
“Giáo phái áo đỏ chúng tôi ngày ngày hô hào phổ độ chúng sinh, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ coi trọng sinh mạng của chúng sinh”.
“Cho đến hôm nay, tôi mới thật sự biết được thế nào gọi là phổ độ chúng sinh, tiền đề của phổ độ chúng sinh đó là trong lòng phải có chúng sinh!”
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong những lời này khẽ cười: “Tôi không vĩ đại như cô nói đâu, tôi trước giờ chưa bao giờ coi mình là thánh nhân”.
“Nói chính ra tôi cũng là một người ích kỷ, nhưng tôi làm việc có nguyên tắc riêng của mình”.