Xoạt— đột nhiên, vô số xúc tu có độ dày như cánh tay, được bao phủ bởi vô số mút nhỏ, đột nhiên từ dưới đầm nước lao ra!
Đôi mắt của Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan đầy tuyệt vọng.
Loại xúc tu này cực kỳ khó đối phó ngay cả trong tình huống bình thường, huống chi là trong tình huống hiện tại họ không thể di chuyển một chút nào.
"Liều mạng với chúng!"
Loan Loan nghiến răng nghiến lợi: “Rơi xuống cũng chết, vướng vào mấy thứ kinh tởm này cũng chết, chi bằng cắt bỏ vài sợi râu trước đi!"
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, xem ra đó là con đường duy nhất.
Lúc này, vô số xúc tu dày đặc đã bắt đầu điên cuồng lao về phía hai người bọn họ.
Ngay khi hai người định dốc toàn lực, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm, mặt nước đột nhiên vỡ tung, một lớp băng trong suốt như pha lê lập tức bao lấy hai người.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Là Huyền Thủy Giáp, sao có thể quên nó được nhỉ!"
Những xúc tu dày đặc lao vào tấm khiên băng như hàng ngàn con bò sát, cố gắng đập vỡ tấm khiên băng.
Tuy nhiên, bất kể các xúc tu có siết chặt như thế nào, tấm khiên băng vẫn bất động!
Huyền Thủy Giáp, bất khả chiến bại khi gặp nước!
Bùm!
Khi hồ nước nổ tung, Huyền Thủy Giáp bay lên không trung, lòng bàn tay cụp xuống, hút hai con rồng nước, sau đó lòng bàn tay đẩy mạnh về phía trước, vô số đao nước bắn tung tóe ra xung quanh giống như pháo hoa!
Những xúc tu dày đặc ngay lập tức bị cắt đứt bởi những lưỡi dao nước sắc bén!
Tuy nhiên, vẫn có vô số xúc tu lao về phía hồ nước, mục tiêu tấn công cũng đã trở thành Huyền Thủy Giáp.
Huyền Thủy Giáp có dòng nước ổn định làm nguồn năng lượng của nó, và nó bắt đầu chiến đấu ác liệt với vô số xúc tu dày đặc!
"Oa, Tiểu ngốc thật là tuyệt vời!"
Đứng trong tấm khiên băng trong suốt, Loan Loan nhìn cảnh chiến đấu giữa Huyền Thủy Giáp và đống xúc tu với vẻ thích thú, không quên lấy ra một ít hạt dẻ cười từ trong người mình và ném vào miệng, tư thế giống như đang xem phim và ăn bỏng ngô vậy.
"Cô mang hạt dẻ cười theo khi nào vậy?"
Diệp Vĩnh Khang bó tay, cô gái này luôn có thể làm ra mấy hành độ không thể ngờ tới.
"Khi xuống xe ở sa mạc, tôi đã nắm lấy một nắm bỏ vào túi, anh có muốn ăn không?"
Loan Loan rất nhiệt tình đưa cho Diệp Vĩnh Khang một ít hạt dẻ cười.
"Haizz ... cô ăn một mình đi, tôi không đói".
Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra lau trán, tuy rằng lúc này có thể khẳng định chắc chắn sẽ qua được cửa này, nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không tinh thần thép như Loan Loan, có thể vô tư ngồi ăn hạt dẻ cười.
Cả hai vô cùng thích thú xem cảnh tượng bên ngoài qua tấm chắn băng, thỉnh thoảng không quên bình luận vài câu, coi như phiên bản miễn phí của bộ phim giả tưởng live-action.
Đối với kết quả, cả hai không có lo lắng gì cả.
Quả nhiên Huyền Thủy Giáp cũng không làm họ thất vọng, được dòng nước ổn định bổ sung năng lượng, Huyền Thủy Giáp là bất khả chiến bại!
Đặc biệt, nước trong hồ bơi này còn có siêu trọng lực, đao nước ngưng tụ ra cực mạnh, dưới sự tấn công của đao nước, chém những xúc tu kia chả khác nào chém mấy con giun.
Huyền Thủy Giáp tấn công càng lúc càng ác liệt, càng lúccàng có ít xúc tu phun ra từ hồ nước.
Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng mười phút, toàn bộ hồ nước lại yên tĩnh trở lại.
Huyền Thủy Giáp lại đứng ngây ra sau lưng Diệp Vĩnh Khang, giống như một trong những vệ binh trung thành nhất.
"Tiểu ngốc, lần này cảm ơn mày, cho mày hạt dẻ cười này!"
Loan Loan vui vẻ khoa chân múa tay, thậm chí còn lấy ra một ít hạt dẻ cười và đưa cho Huyền Thủy Giáp.
Là vật thần thượng cổ, Huyền Thủy Giáp đương nhiên sẽ không ăn những thứ trần tục này, đương nhiên giơ ra trước mặt nó sẽ vô cùng thờ ơ.
"Ồ, tao quên mất mày không ăn mấy thứ này, sau tao mời mày thứ khác".
Kem, kem cũng được làm bằng nước, chắc là mày sẽ thích, kem bơ nha".
Loan Loan nhất quyết không quên khen thưởng cho bằng hữu đã cứu mạng họ hai lần liên tiếp.