Sau đó Loan Loan đã cố gắng dùng sức nhiều lần nhưng cuối cùng phát hiện ra bản thân căn bản không thể thi triển được thân pháp.
Thông thường, cô ta có thể dễ dàng bay xa hai hoặc ba mét chỉ với một cú nhảy, nhưng bây giờ dù dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể nhảy xa tối đa dưới hai mét.
Khoảng cách này nhiều người bình thường có thể lực tốt một chút cũng có thể đạt được.
Advertisement
"Khinh công của tôi đâu hết rồi?"
Loan Loan lo lắng đến mức suýt khóc. Thân pháp là nền tảng của tất cả các môn võ thuật, nếu không có thân pháp, cho dù có tu vi ngập trời cũng chẳng để làm gì.
"Đừng lo, cô không sao cả".
Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: "Ở đây có một từ trường rất kỳ lạ. Vì tu vi của Vua Bà Sa có thể làm biến dạng một phần không gian, nên tôi nghĩ rằng việc ông ta thay đổi từ trường ở một số khu vực cục bộ không phải là chuyện gì khó".
"Khi bố trí ải này, ông ta đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để tạo ra sự thay đổi đặc biệt đối với từ trường ở đây, khiến lực hấp dẫn ở đây gấp mấy lần bên ngoài".
"Bởi vì chúng ta đều là người luyện võ, nên nếu không thi triển khinh công, chỉ cần đi lại bình thường sẽ không cảm thấy dị thường".
"Nhưng nếu là người thường ở đây, e rằng khó mà có thể tiến lên nửa bước. Dưới lực hấp dẫn mạnh như vậy, khinh công tất nhiên sẽ không thể thi triển được".
Nghe xong lời này, Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Thì ra là như vậy, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết".
"Vị vua Bà Sa này quả thật không đơn giản tí nào. Mọi chi tiết đều đã được ông ta tính đến, nhưng ông ta vẫn để lộ ra một khuyết điểm".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi: "Có khuyết điểm gì?"
Chỉ vào mực nước của hồ dưới chân mình mười mét, Loan Loan nói: “Vua Bà Sa chỉ đang cố ép chúng ta đi qua cây cầu thôi".
"Nhưng ông ta bỏ qua một điểm. Tại sao chúng ta phải đi qua cầu? Tại sao không bơi qua luôn?"
"Tuy rằng cách bờ hơn mười thước, nhưng với tu vi của chúng ta, chỉ cần chúng ta bơi tới bờ bên kia, dùng tay bám vào vách là có thể trèo lên được, cũng không khó".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong không biết nên cười hay nên khóc, thầm nghĩ cô gái này tuy đầu óc cũng thông minh đấy, nhưng đôi khi cũng quá đơn giản.
"Vua Ba Sa đã tính đến chuyện ngăn người ta dùng khinh công nhảy qua, thế cô nghĩ ông ta không tính đến nước người ta sẽ bơi qua à?"
"Hơn nữa Vua Bà Sa tăng cường lực hấp dẫn ở đây, để mọi người chỉ có thể đi qua cây cầu đá hình trụ trơn trượt".
"Ông ta lao tâm khổ tứ như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ là chơi khăm một tí, muốn người ta ướt chút quần áo đâu".
Loan Loan nghe xong, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, bèn hỏi: "Chẳng lẽ dưới nước có thứ gì đó sao?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu nói: "Tôi không biết dưới nước có cái gì, nhưng tôi tin chắc cho dù là ai, chỉ cần rơi vào vũng nước này, sẽ không có cơ hội ra khỏi đó lần nữa!"
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy bao thuốc lá ra, ném về phía đầm nước.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Hộp đựng thuốc lá được làm bằng bìa cứng, đáng nhẽ phải nổi trên mặt nước, tuy nhiên, ngay khi hộp thuốc lá chạm vào nước hồ, nó ngay lập tức chìm xuống như một viên đá, chỉ để lại một gợn sóng nhẹ.
Loan Loan trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Hóa ra là nước có vấn đề, chỉ cần rơi vào là sẽ chìm ngay lập tức!"
Nói xong, cô ta không khỏi thở dài: “Xem ra Vua Bà Sa thật sự không phải là người thường, không chỉ có tu vi siêu mạnh mà còn rất mưu mô, thật không dám tưởng tượng lúc sống ông ta ghê gớm đến thế nào".