Trở Về Bên Em

Chương 1697: Vậy thì cuốn bí kíp này là do ai để lại?”



Diệp Vĩnh Khang nhìn xung quanh, gật đầu thở dài: "Chẳng trách nó có quy mô khổng lồ như vậy, nếu là một nền văn minh thì hợp lý”.



Loan Loan nhíu mày nói: “Nhưng tôi thấy những thứ trên đó có chút quỷ dị, nếu như nói là xuất hiện một con dã thú cổ đại hoặc là một con ác quỷ, tôi đều có thể tin được”.



“Nhưng nếu như nói sau khi ông lão đó để lại lời cảnh cáo rồi hóa thành một ánh sáng vàng vọt lên trên bầu trời, không bao lâu thì toàn bộ nền văn minh Bà Sa bị hủy diệt”.

Advertisement



“Những tình tiết này không chỉ kỳ quái mà còn giống những câu chuyện thần thoại. Tôi luôn cảm thấy mức độ tin tưởng không được cao lắm”.



Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền cười nhạt: “Vốn dĩ đây đã là một câu chuyện thần thoại, những lời phía trước trong cuốn bí kíp này là thật, phía sau đều là giả”.



“Tạm thời chưa nói về việc tình tiết không đáng tin thế nào, chỉ nói về riêng cuốn bí kíp”.



“Nếu nền văn minh Bà Sa đã gặp đại nạn diệt tộc, vậy thì cuốn bí kíp này là do ai để lại?”



"Rõ ràng, sự diệt vong của nền văn minh Bà Sa còn có một bí mật khác, và ai đó đã cố tình che giấu nó. Thủ phạm dẫn đến sự diệt chủng của nền văn minh Bà Sa rất có thể chính là người đã viết cuốn sách cổ này”.



Nghe xong Loan Loan cũng đồng ý: “Tôi đã nói mà, câu chuyện được ghi lại trên đây thật sự quá ảo, không có chút cơ sở khoa học nào cả”.



“Để tôi xem xem tác giả có để lại bút danh hay không. Nói không chừng chúng ta có thể giải quyết được bí ẩn vẫn chưa thể giái đáp thời cổ đại này”.



Nghe xong Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Nếu người viết ra cuốn sách này cố tình che giấu sự thật rồi thì làm sao có thể ngu ngốc để lại tên tuổi của mình chứ?”



“Chưa chắc đâu, nhỡ lúc đó não ông ta bị úng nước thì sao?”



Vừa nói, cô ta vừa lật giở lại cuốn sách cổ nhưng không tìm thấy thông tin gì về tác giả trên đó.



“Kiểu người gì không biết, viết sách mà không chịu ghi tên, nhỡ như có tiền bản quyền thì lúc đó biết gửi cho ai?”



Loan Loan hậm hực than thở một câu.



Diệp Vĩnh Khang nghe xong thấy rất vui, trong lòng nghĩ đầu óc của Loan Loan, người bình thường quả thực không thể hiểu nổi.



Lại có thể nghĩ đến vấn đề tiền bản quyền, nếu như tác giả của cuốn sách này biết, mấy nghìn năm sau có người lại nói cuốn sách ông ta viết ra là để kiếm tiền, e là có ngỏm bao lâu rồi cũng bật nắp quan tài ngồi dậy.



“Anh nói xem câu chuyện xàm xí còn nát hơn cả tiểu thuyết mạng này, vì sao lại được bỏ vào chiếc hộp Bát Trân, được hoàng đế của bộ tộc này coi như bảo bối nhỉ?”



Loan Loan đột nhiên nghĩ ra một chỗ không hợp lý, nói: “Nếu anh đã nói những xác ướp kia đều là những nhân vật đứng đầu của hoàng tộc, họ đương nhiên sẽ không phải kẻ ngốc”.



“Câu chuyện được viết trên đó cẩu huyết như vậy, lẽ nào họ không phân biệt được thật giả sao? Lại còn muốn giữ khư khư như bảo bối?”



Diệp Vĩnh Khang ngây ra, nghĩ kỹ thì đúng là như vậy, vội vàng nói: “Tìm kỹ xem, xem xem bên trong còn thứ gì khác không?”



Loan Loan nhặt hai mảnh của chiếc hộp từ mặt đất lên, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn thấy gì.



Hơn nữa, chất liệu của chiếc hộp Bát Trân này rất đặc biệt, không thể có tầng lớp bên trong được.



“Bên trong không có gì, lẽ nào những vị cao thủ này thực sự là kẻ ngốc sao?”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv