“Chức vụ của tổ chức này là thực hiện các nhiệm vụ bí mật, hơn nữa thân phận của họ bắt buộc phải là huyết thống Hoàng tộc”.
“Mỗi một thị vệ đặc biệt nội vụ đều được tuyển chọn kỹ càng, sau đó sẽ trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt”.
“Nói cách khác, thị vệ đặc biệt phủ nội vụ Hoàng gia tương đương với vương bài chủ chốt nhất trong tay Hoàng tộc thời Thanh, họ là người tài trong đám người tài”.
“Rất nhiều nhiệm vụ không thể phơi bày ra đều do họ thực hiện, không ngờ lại có thể nhìn thấy tung tích của thị vệ đặc biệt phủ nội vụ ở đây, chứng tỏ hành vi của mấy người họ được Hoàng gia sai bảo”.
Advertisement
Nghe xong Loan Loan ngạc nhiên đến mức há hốc miệng: “Hả? Nghe ảo thế, lẽ nào Hoàng thất thời Thanh cũng kiếm tiền dựa vào trộm mộ sao?”
“Chuyện này thì không đến nỗi thế”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Hoàng tộc chắc chắn không thiếu tiền, cũng không thiếu các vật quý hiếm, hơn nữa trộm mộ là một việc vô cùng xấu hổ, cũng là việc hèn hạ với họ”.
“Thế nhưng họ vẫn bảo thị vệ đặc biệt nội vụ đến đây chứng tỏ nơi này có thứ gì đó cực kỳ đặc biệt”.
“Thứ có thể làm Hoàng tộc để ý đến chắc chắn không phải là mấy châu báu vàng bạc bình thường”.
Nghe anh nói thế Loan Loan ngờ vực nói: “Thứ mà ngay cả Hoàng tộc cũng tốn hết tâm tư muốn có sẽ là gì đây?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nói: “Lục soát tiếp đi, xem trên người họ còn thứ gì”.
Hai người tiếp tục lục soát trên người mấy xác khô thời Thanh.
Mấy xác khô này không hổ là thị vệ đặc biệt nội vụ của Hoàng gia, hai người tìm thấy một hộp diêm mà bây giờ vẫn còn sử dụng, cũng như một số con dao găm sắc bén được rèn bằng vật liệu đặc biệt.
Những thứ như bùa vàng làm từ xuyên sơn giáp và dây thừng dệt từ vật liệu đặc biệt lại càng không thể thiếu, thậm chí còn có một số vật dụng y tế.
Diệp Vĩnh Khang bảo Loan Loan cất tất cả những thứ này đi, vì lúc này không biết họ sẽ ở đây bao lâu, họ sẽ gặp phải chuyện gì, thậm chí vẫn chưa rõ liệu họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
Thế nên thứ gì có thể dùng được cứ mang theo.
“Ở đây có một cái hộp, nhưng tôi không biết mở thế nào”.
Loan Loan tìm được một cái hộp lớn khoảng bằng cuốn sách trên một cái xác khô trong đó.
Cái hộp này khá ẩm ướt mát lạnh, màu tím sẫm, không biết được làm bằng vật liệu gì, hơn nữa xung quanh không có khóa hoặc nút ẩn để mở.
“Đây là hộp Bát Trân”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Là một loại hộp chuyên dùng để cất giữ đồ vật quan trọng của Hoàng tộc, trong hộp này có chứa cơ quan cực kỳ phức tạp và tinh vi”.
“Mỗi hộp đều có một cách mở khác nhau, chỉ có người có chiếc hộp mới biết cách mở, dù là người tạo ra chiếc hộp cũng không thể mở nó ra”.
Nghe thế Loan Loan mừng rỡ nói: “Vậy chẳng phải trong chiếc hộp này có bảo vật quý hiếm sao?”
“Xem ra hôm nay vận may của chúng ta khá tốt, ngay cả Hoàng tộc cũng xem là vật quý thì chắc chắn là cực kỳ quý báu rồi”.
Diệp Vĩnh Khang lại không vui nói: “Cô không nghe tôi nói đoạn sau à? Hộp Bát Trân này chỉ có chủ nhân của nó mới có thể mở được”.
Loan Loan xoa hai tay vào nhau nói: “Vậy thì dễ rồi, tôi mặc kệ nó có cơ quan gì, cứ dùng nội lực mở ra, nếu tôi không mở được chẳng phải còn có anh đó sao”.
Hi hi…
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì giọng nói của một đứa trẻ bỗng cười khẩy một tiếng khiến người ta lạnh sống lưng.
Lúc này hai người hoàn hồn lại thì cảm nhận được một khí tức rất nguy hiểm đến gần.
“Trước tiên cất đồ vào đã, đợi vượt qua cửa ải này hẵng tính”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài, sau đó hai người tiếp tục cẩn thận đi về phía âm thanh kỳ lạ đó vang lên.