Sau đó, không một giây chậm trễ, hai người lại tiếp tục triển khai chiêu thức chiến đấu.
Tu vi của lão quái Xích Viêm thật sự rất cao, Xích Viêm Quyết được luyện thành thục đến mức toàn bộ cơ thể được bao bọc trong một lớn lửa đỏ rực như máu khi chiến đấu.
Diệp Vĩnh Khang cũng không tầm thường, trên người cũng có một tầng cương khí màu vàng. Bóng hai người một đỏ một vàng hòa quyện vào nhau, toát ra vẻ đẹp mĩ lệ lạ thường.
Lúc đầu, Loan Loan đã lùi sang một bên, định tìm vị trí trống nào đó để ra tay giúp đỡ, nhưng sau khi hai người bắt đầu giao đấu, Loan Loan càng thêm kinh ngạc.
Advertisement
Mặc dù Giáo phái áo đỏ rất nhiều cao thủ, nhưng lại rất ít người được nhìn thấy bọn họ thực sự dùng toàn lực, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận đấu thật sự giữa các cao thủ.
Anh chàng này đúng là giấu tài kỹ thật.
Loan Loan nghiến răng thầm than thở, tuy rằng thoạt nhìn có thể đoán được Diệp Vĩnh Khang nhất định đang che giấu thực lực, nhưng không ngờ lại giấu kỹ đến vậy, tu vi của Diệp Vĩnh Khang còn mạnh hơn gấp mấy lần so với cô ta dự đoán.
Nhưng cô ta cũng rất vui mừng, bởi vì cô ta không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có đủ sức mạnh để đấu lại lão quái Xích Viêm.
Hơn nữa nhìn thế cục trước mắt, Diệp Vĩnh Khang có thể chiếm ưu thế hơn một chút, cũng rất khó nói cuối cùng ai sẽ thắng.
Nếu lão quái Xích Viêm chết trong tay Diệp Vĩnh Khang thì kế hoạch này của anh sẽ dễ dàng hơn.
Bùm bùm bùm!
Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cuộc chiến giữa Diệp Vĩnh Khang và lão quái Xích Viêm càng trở nên khốc liệt hơn.
Mặc dù Xích Viêm Quyết của lão quái Xích Viêm rất mạnh, nhưng cương khí thuần túy của Diệp Vĩnh Khang có vẻ mạnh hơn, cộng thêm sa mạc đầy đất cát này tạo nên thuộc tính thổ trong ngũ hành.
Mà thuộc tính thổ lại khắc với thuộc tính hỏa, cho nên nhân cơ hội kéo dài trận chiến, Diệp Vĩnh Khang mượn lợi thế của thuộc tính thổ trên sa mạc, bắt đầu từ từ chiếm được ưu thế.
Bùm!
Lại một lần va chạm kịch liệt, hai bên đều lùi lại về phía sau hơn mười bước.
Lão quái Xích Viêm đã kiệt sức, nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, lập tức phân cao thấp.
“Không ngờ tu vi của cậu lại mạnh mẽ đến vậy. Rốt cuộc cậu là ai? Tôi gần như quen biết hết các cao thủ có cảnh giới như cậu ở Long Hạ, sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến một người như cậu?”
Lão quái Xích Viêm cũng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Trong cuộc giao đấu vừa rồi, tuy hai bên bất phân thắng lại, nhưng lão quái Xích Viêm luôn trong tình trạng bị bên kia áp chế.
Mặc dù Xích Viêm Quyết của ông ta cũng không yếu, nhưng cương khí thuần túy của đối phương thực sự rất mạnh, hơn nữa sa mạc này có thuộc tính thổ, khiến ông ta không có cơ hội phát huy hết sức mạnh thực sự của Xích Viêm Quyết.
Sức mạnh của đối phương vượt xa dự liệu của ông ta, nhưng ông ta vắt hết óc cũng không thể nhớ nổi trong võ lâm Long Hạ còn có một nhân vật lớn như vậy
Theo lý mà nói, với độ tuổi hiện nay, nếu đối phương có thể đạt đến cảnh giới tu vi này thì lẽ ra phải nổi tiếng khắp nơi.
Nhưng mấy vị cao thủ đạt đến cảnh giới này mà lão quái Xích Viêm biết, người trẻ nhất cũng đã ngoài sáu mươi, hoàn toàn không tương xứng với thanh niên trẻ trước mặt.
Lẽ nào giống như trong truyền thuyết, mặc dù tuổi đã cao nhưng đã luyện đến cảnh giới có thể lấy lại dung mạo thời trẻ?
Trong đầu lão quái Xích Viêm chợt nảy ra một suy nghĩ.
Nhưng ông ta nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.
Trở lại như xưa là một loại cảnh giới thâm sâu trong võ đạo, gần như đạt đến trường sinh bất lão. Nếu đối phương là cao nhật đạt đến cảnh giới này thì e rằng ông ta không thể đấu qua nổi mười chiêu chứ đừng nói đến chuyện đã chiến đấu lâu như vậy.
Nhưng nếu không phải cảnh giới trở lại như xưa thì lại càng phi lý. Một người còn trẻ mà lại có tu vi cao đến vậy thật không thể miêu tả đơn giản bằng từ thiên tài.
Lẽ nào, chàng thanh niên này đến từ nơi đó sao?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của lão quái Xích Viêm!