Loan Loan sửng sốt, bỗng nhận ra mình lại lỡ lời, vội vàng tìm lý do thoái thác, giải thích: “Tôi cũng biết được mấy thứ đó từ cuốn sách cổ, tôi chỉ là tò mò muốn hỏi thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây mới nói: “Nói như thế tôi lại càng cảm thấy có hứng thú với cuốn sách cổ cô nói, chỉ cần chúng ta gặp cái gì, trong đó chắc chắn sẽ ghi chép chi tiết cái đó, đúng chứ?”
“Được, tôi tạm thời xem như trùng hợp, Huyền Thủy Giáp mà cô nói đúng là rất lợi hại, nhưng nguyên nhân tôi đánh bại được nó cũng rất đơn giản”.
Advertisement
Nói đến đây Diệp Vĩnh Khang hơi hất cằm lên, giơ một đầu ngón tay ra thờ ơ nói: “Nó rất mạnh nhưng tôi mạnh hơn nó, mặc dù cuối cùng vì sơ suất không cẩn thận nên bị thương ngoài da, nhưng thứ đó vẫn chưa phải là đối thủ của tôi”.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không hề nói dối nhưng trong đó chắc chắn có vài phần nói khoác.
Nếu không phải anh kịp lúc phát hiện ra sơ hở của Huyền Thủy Giáp, cắt đứt con đường hấp thu năng lượng của đối phương, nếu cứ tiếp tục đánh thế thì anh vẫn không có tự tin rằng mình có thể trấn áp được thứ đó.
Nghe thế, sắc mặt thánh nữ Loan Loan cũng lộ ra vẻ không tin, cô ta là người biết rõ Huyền Thủy Giáp đó mạnh như thế nào.
Nhưng nghĩ lại hình như cũng không có lời giải thích nào khác, lẽ nào Diệp Vĩnh thật sự có bản lĩnh đánh bại Huyền Thủy Giáp?
“Nhưng anh đã lợi hại như thế, sao trước đây khi đối mặt với Huyền Mộc Giáp yếu hơn Huyền Thủ Giáp anh lại tỏ ra mình yếu đuối, không biết đánh nhau gì cả thế?”
Thánh nữ Loan Loan không nhịn được nói ra thắc mắc của cô ta.
Thấy Diệp Vĩnh Khang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, cô ta mới lần nữa ý thức mình lại lỡ lời rồi.
Chỉ là lần này không để cô ta lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang đã giành nói trước những lời cô ta sẽ nói: “Cô cũng đọc được trong cuốn sách cổ kia à”.
“Nhưng lý do này có thể không được chấp nhận rồi, nếu đã là thứ được sách cổ ghi chép lại thì khi chúng ta đối mặt với Huyền Mộc Giáp đó, tại sao cô lại tỏ ra không biết gì cả?”
“Đừng nói với tôi là lúc đó cô không kịp nhận ra cái gì trong lúc hoảng loạn, tôi không phải là trẻ lên ba đâu đấy”.
Thánh nữ Loan Loan mấp máy môi, gương mặt đỏ bừng, Diệp Vĩnh Khang đã nói ra luôn lý do cô ta muốn tìm trước, thế nên cô ta bỗng không biết nên tiếp tục chối cãi thế nào.
Nếu đã không thể chối cãi được nữa thì thánh nữ Loan Loan dứt khoát không chối nữa: “Anh hỏi nhiều thế làm gì, bây giờ anh chỉ là vệ sĩ của tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh chỉ cần làm tốt là được, hỏi cái này hỏi cái kia, chẳng có chút ý thức của vệ sĩ gì cả”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, lập tức nghiêng đầu sang thích thú nói: “Ồ, không chối cãi được nữa nên bắt đầu giở trò à?”
“Được, tôi sẽ phân tích cho cô chuyện này. Đầu tiên, hiện giờ quả thật tôi tạm thời làm vệ sĩ của cô, nhưng thực tế chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác nên không phải cô bảo tôi làm gì thì tôi phải làm”.
“Thứ hai, chúng ta đã là quan hệ hợp tác, là đối tác với nhau, tôi tôn trọng chuyện riêng tư của cô, nhưng tôi không thể mù quáng làm theo những gì cô sắp xếp”.
“Dù sao hôm nay đã nói đến thế rồi, có vài việc cô cũng nên cho tôi điểm mấu chốt, nếu không tôi không thể tiếp tục hợp tác với cô”.
“Tôi không thể để mặc cô bán đi rồi còn giúp cô đếm tiền được, dù sao bản thân cô chọn, một là cho tôi giới hạn, hai là lập tức kết thúc hợp tác, người nào tự về nhà người nấy”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang gác hai tay ra sau gáy tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, bày ra dáng vẻ thích thế nào thì thế ấy.
Thánh nữ Loan Loan mấp máy môi mấy lần nhưng lại không thể nói ra được, thật ra là không biết nên nói gì. Mặc dù cô ta rất thông minh, nhưng vì nguyên nhân trải nghiệm khi trưởng thành khả năng hiểu thấu xã hội lại kém xa người lõi đời như Diệp Vĩnh Khang.
Hai ba câu đã khiến cô ta rối loạn, cả người rơi vào thế bị động, cuối cùng bất lực cắn răng, đành lựa chọn thỏa hiệp.
“Được được, tôi nói sự thật cho anh là được chứ gì”.