“Chính là ông ta!”
Thánh nữ Loan Loan nhìn thấy đạo sĩ mũi trâu này liền lập tức sợ hãi hét lên, chạy vội ra đằng sau lưng Diệp Vĩnh Khang, thò nửa cái đầu nhỏ ra, hoảng sợ nói: “Cẩn thận cây gậy trúc của tên đạo sĩ này!”
Thật ra không cần Thánh nữ Loan Loan nhắc nhở, Diệp Vô Kỵ cũng tập trung toàn lực lên đỉnh điểm trong chốc lát, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!
Advertisement
Bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên với tên đạo sĩ mũi trâu kia, anh đã cảm thấy trong mắt người kia có một sự căng thẳng cực kỳ mạnh mẽ.
Căng thẳng này không phải là bạo lực, cũng không phải là cảm giác kiêu ngạo độc đoán, mà là trạng thái nhu hòa đến cực điểm, trạng thái này tuy trầm mặc, nhưng lại có khả năng nuốt chửng ngàn dặm như một con hổ.
Nhưng những lời nói tiếp theo của đạo sĩ mũi trâu vượt ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.
“Xin hỏi hai vị đã mua vé chưa?”
Đạo sĩ Thanh Ngưu cười hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng mơ hồ, vé?
Thấy hai người không có động tĩnh gì, vẻ mặt đạo sĩ Thanh Ngưu trầm xuống: “Lẽ nào hai người trốn vé?”
“Không có, chúng tôi mua vé rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy hai tấm vé vào núi Thanh Thành ra.
Đạo sĩ nhẹ nhàng nâng cây trúc nhỏ trong tay mình lên, hai tấm vé vào cửa lập tức bay về phía đối phương.
Đạo sĩ bắt lấy, liếc mắt một cái, gật đầu nói: “Ừm, quả nhiên là vé ngày hôm nay”.
Nói xong ông ta lại hất tay lên, hai tấm vé bay trở lại tay Diệp Vĩnh Khang, sau đó hai chân kẹp khẽ vào mông của con trâu, con trâu xanh lắc đầu một cái rồi lao về con đường phía trước.
Mãi cho đến khi bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu biến mất trong rừng, Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan mới hoàn hồn lại.
“Ông ta… chỉ là vì muốn kiểm tra vé à?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
Thánh nữ Loan Loan cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, do dự nói: "Có thể .... Hôm nay đến lượt ông ta làm nhiệm vụ."
Điều này đặc biệt phi logic.
Một lão đạo sĩ nửa người nửa tiên tu vi không biết đã đạt tới cảnh giới đáng sợ nào lại thực sự quan tâm đến chuyện hai người họ có trốn vé hay không. Chuyện này nếu như không phải đích thân trải nghiệm, e là dù đánh chết họ cũng không tin.
Thấy Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ sững sờ, Thánh nữ Loan Loan cho rằng anh nghĩ mình đang nói dối, vội vàng giải thích: “Tôi không lừa anh, trước đây ở dưới chân núi tôi thật sự đã đánh nhau một trận… mà nói chính xác là tôi đã bị ông ta đánh”.
“Nhưng vừa rồi vì sao ông ta nhìn thấy tôi mà lại không nhận ra thì tôi không rõ, dù sao những gì tôi nói đều là thật, hơn nữa ông ta thực sự rất mạnh. Khi đó đến một chiêu của ông ta tôi cũng không đỡ nổi, nếu không phải do tôi chạy nhanh, e là cái mạng nhỏ này cũng đứt rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nhìn về phía bóng dáng của đạo sĩ Thanh Ngưu đã dần biến mất, thở dài nói: “Đó là do ông ta thủ hạ lưu tình, nếu như ông ta thực sự muốn giết cô, cô có chạy thế nào cũng chết”.