Vừa cắn vỏ hạt dẻ cười vừa nói bằng giọng điệu của người hiểu biết: “Nhắc tới Bạch Long Sứ này, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bố tôi, là cận vệ mà bố tôi tin tưởng nhất”.
“Người này trời sinh có dáng vẻ ưa nhìn, hơn nữa dù là bên trong hay bên ngoài thì đều khiến cho người ta hết sức đố kỵ, bộ não như thể từng được khai quang vậy, chỉ cần là thứ anh ta đã từng tiếp xúc thì đều vô cùng tinh thông”.
Advertisement
“Một bộ đồ trắng, một thanh kiếm dài sắc lạnh có một không hai, không một ai có thể nhìn thấu sự thâm sâu trong lòng”.
“Trước nay chưa từng lộ mặt ra bên ngoài thế nhưng lại hiểu về thế giới bên ngoài như lòng bàn tay, là một thiên tài hiếm có trong giáo phái áo đỏ”.
“Bố nuôi tôi từng nói dựa vào kỹ thuật máy tính của Bạch Long Sứ, dù có đặt ở thế giới bên ngoài thì cũng sẽ khiến cho lĩnh vực mạng internet có biến động long trời lở đất”.
“Thật ra người này mọi mặt đều tốt, thế nhưng tôi lại không thích anh ta lắm, cả ngày mặt mày cứ hằm hằm như thể có ai nợ tiền anh ta vậy”.
“Hơn nữa bụng dạ của người này cũng quá thâm sâu, vĩnh viễn không ai biết được trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, tôi với anh ta vẫn luôn là kiểu tôn kính nhưng không thể gần gũi, sợ ngày nào đó bị anh ta bán rồi vẫn còn giúp anh ta đếm tiền”.
Thánh nữ Loan Loan nói về tình hình của Bạch Long Sứ sinh động như thật.
Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang lại càng trở nên sâu xa, lẽ nào những suy đoán trước đây của mình thật sự đã sai kể từ khi bắt đầu?
Từ Nam Giang tới Thục Địa đường xá xa xôi, có điều vẫn may bên cạnh có một mỹ nhân có tính cách hoạt bát, ríu ra ríu rít không ngừng nên cũng còn nhàm chán nữa.
Dọc đường mỗi lần đi qua khu phục vụ thì thánh nữ có thân phận tôn quý của giáo phái áo đỏ đều sẽ diễn tiết mục “mua hàng”.
Hàng ghế sau và cốp của chiếc polo nhỏ hàng second-hand vốn dĩ thể tích cũng không lớn đã bị lấp kín bởi đủ loại đồ ăn vặt.
Lời giải thích mà Thánh nữ Loan Loan thân phận tôn quý đưa ra cũng khiến cho người ta không biết phải nói gì: “Thời gian quý giá, những thứ này có thể vừa đi vừa ăn, tiết kiệm thì giờ ăn cơm”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực nói: “Mỗi lần đi qua nơi nào có phong cảnh đẹp một chút, thời gian cô xuống xe chụp ảnh cũng đủ để ăn mấy bữa cơm rồi”.
Thấy mánh khoé đó của mình bị nhìn thấu, gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ Loan Loan hơi ửng đỏ, thế nhưng vẫn gân cổ cứng miệng: “Người ta là con gái mà, con gái chụp mấy tấm hình đẹp tí thì có làm sao, tôi lớn như vậy rồi cũng chưa từng chụp ảnh lần nào đâu”.
“Giáo phái áo đỏ của mấy người ngay cả cái điện thoại để chụp ảnh cũng không mua nổi à?”
Diệp Vĩnh Khang chắc chắn sẽ không tin vào cái lý do lãng xẹt đó, dù sao dọc đường cũng rảnh rỗi, chi bằng đấu võ mồm mấy câu với cô gái này cho đỡ buồn chán.
Không ngờ câu nói này lập tức khiến cho ánh mắt của cô gái trở nên u ám.
“Giáo quy của chúng tôi rất nghiêm, trừ phi được phê chuẩn nếu không thì không được tự tiện sử dụng công cụ truyền tin có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả mấy thứ hiện đại bên ngoài cũng không được tự ý sử dụng”.
“Nếu không một khi phát hiện ra sẽ là tội chết, giáo quy của chúng tôi nói rồi, thế giới bên ngoài đều là ô uế bẩn thỉu, những thứ đó sẽ làm vấy bẩn sự thần thánh của giáo phái áo đỏ chúng tôi”.
“Cả giáo phái áo đỏ, người có thể sử dụng mấy thứ đó chỉ có bố nuôi và Tiểu Bạch Long, sự hiểu biết của chúng tôi về thế giới bên ngoài đều là thông qua ti vi, hơn nữa thời gian xem ti vi cũng có quy định, mỗi tuần chỉ có thể xem hai tiếng đồng hồ”.
“Dẫu sao thì tôi cũng cực kỳ không thích cuộc sống giống như vậy, trước đây tôi cảm thấy rất có lý, thế nhưng sau này tôi dần nhận ra thiêng liêng hay không không quyết định bởi việc dùng thứ gì mà là ở lòng người”.
“Ví dụ như tình hình hiện nay của giáo phái áo đỏ chúng tôi, tranh giành cấu xé lẫn nhau đang dần nhiều hơn, cũng không biết sự sạch sẽ hơn thế giới bên ngoài đã đi đâu mất rồi”.