Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa, nhoẻn miệng cười nhìn mình, Thánh nữ cộc lốc nói: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau đến giúp tôi đi!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ lắc đầu, sau đó nhặt một cành cây khô trên mặt đất ném về phía đám chó hoang.
Những con chó hoang sợ hãi lập tức bỏ chạy.
Advertisement
Nhưng người nọ không những không cảm ơn Diệp Vĩnh Khang đã giúp đỡ, ngược lại còn trừng mắt cáo buộc: "Anh làm gì vậy, anh làm thế sẽ dọa bọn nó đó!"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi: "Trước tiên nói cho tôi biết, những con chó hoang này từ đâu tới?"
Thánh nữ Loan Loan trả lời: "Đầu tiên chỉ có một con, ngồi xổm ở cửa trông rất đáng thương, nên tôi kiếm một ít thức ăn cho nó".
"Không ngờ nó còn gọi hết anh em bạn dì của nó đến, chỗ nghèo nàn này thì lấy đâu ra lắm đồ ăn cho tụi nó chứ".
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: "Cô có thể đuổi tụi nó đi là được mà, hoặc làm một cú Phần Hỏa Quyết, thêm một ít riềng sả, có khi lát nữa chúng ta có một bữa bồi bổ cơ thể ấy chứ".
"Mơ đi, sao anh có thể độc ác như vậy chứ, lũ chó hoang này bơ vơ ở bên ngoài đã đáng thương lắm rồi".
Thánh nữ Loan Loan nhìn chằm chằm vào cửa chính, tự trách: "Nếu như tôi biết anh ác với chúng thế thì tôi đã không nhờ anh giúp rồi".
Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu chăm chú nhìn đối phương.
Thánh nữ Loan Loan cảnh giác cao độ, cô ta nhanh chóng lùi lại vài bước, hai tay ôm ngực: "Anh muốn làm gì? Ngày hôm qua đã thỏa thuận chỉ có thể nắm tay và ôm, anh đừng có mà nuốt lời đấy".
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, tò mò hỏi: "Cô nói thật cho tôi biết, cô đã giết người bao giờ chưa?"
Thánh nữ Loan Loan trả lời không chút do dự: "Chắc chắn rồi, bố tôi có nói là luyện công không thể chỉ luyện một mình, phải tích lũy kinh nghiệm trong thực chiến nữa, cho nên cứ cách mấy tháng một lần, bố đều tìm mấy người đến cho tôi luyện tập".
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi: "Những người đó đều là tội nhân, hay có thù oán với cô à?"
Thánh nữ Loan Loan nói: "Làm sao tôi biết được, tôi không biết bọn họ".
Diệp Vĩnh Khang vươn tay chống cằm: "Cô không nỡ ra tay với một đám chó hoang thế mà lại có thể ra tay với con người?"
"Thì sao?"
Thánh nữ tỏ vẻ thản nhiên: "Người đâu phải chó, sao tôi phải đối xử tốt với họ?"
Diệp Vĩnh Khang: "…"
"Được rồi, cô thắng".
Giáo phái áo đỏ nổi danh với sự bí ẩn và xảo quyệt, mặc dù rất ít người biết đến nhưng chỉ cần nhắc đến tổ chức này thì người ta có thể liên tưởng đến ngay những từ như xấu xa và tàn ác.
Diệp Vĩnh Khang không phải loại người theo tin đồn một cách mù quáng, nhưng từ chiếc chày kim cương trước đó có thể thấy rằng tổ chức này chí ít không phải là thứ tốt đẹp gì.