Thứ hai là một kẻ đủ mạnh và có lòng tin về năng lực của mình.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải bị điên.
Advertisement
Chẳng trách vừa rồi Sử Nam Bắc bảo cậu ta ra ngoài đón hai người này, còn đặc biệt dặn dò không được chủ động chọc tức bọn họ.
Rất nhanh đã tới trại huấn luyện dưới lòng đất.
109 anh em Thiên Diệt chia thành hai nhóm và đứng thành hai bên.
Ở giữa sân tập, Sử Nam Bắc ngồi trên một tấm nệm, mặc một chiếc áo khoác màu đen và đeo kinh râm. Nhìn từ xa, dáng người phập phồng của hắn giống như một quả bóng khổng lồ.
“Xin chào, chúng tôi tới đây để lấy hai thứ”.
Gã béo mập Kim Cương La Hán đứng cách bên kia khoảng ba mươi mét, mỉm cười nói với Sử Nam Bắc.
Giọng điệu của hắn rất khiêm tốn và lịch sự, hoàn toàn không giống tới gây chuyện.
Mặc dù họ cách nhau ba mươi mét nhưng giọng nói của hắn vẫn truyền đến tai tất cả mọi người có mặt một cách rõ ràng.
Sắc mặt của anh em Thiên Diệt ở bên cạnh hơi thay đổi, cách mấy chục mét, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng, mọi người ở bên ngoài thì thích xem náo nhiệt, nhưng đối với nội bộ anh em Thiên Diệt mà nói, chuyện này thật đáng sợ.
Có thể điều khiển sóng âm một cách hoàn hảo như vậy, nội lực của người này có lẽ đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
“Ồ? Hai thứ à?”
Sử Nam Bắc chậm rãi lấy chiếc chày kim cương từ trong túi ra, treo lên đầu ngón tay, lắc nhẹ nói: “Tôi biết hai người tới đây tìm cái này, đây là thứ thứ nhất, thứ thứ hai là gì vậy?”
Gã béo mập Kim Cương La Hán vẫn nở nụ cười trên môi, vẻ mặt nhân hậu, ăn nói lịch sự khách sáo.
Chỉ là nội dung những gì hắn nói tiếp theo khiến người ta sởn gai ốc: “Thứ thứ hai chính là tính mạng của anh”.
Sử Nam Bắc ngây ra, sau đó lập tức bật cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy, sao tôi lại quên mất chứ, quy tắc tôi cũng hiểu, không để ai sống sót hả”.
“Chỉ là, chuyện này cũng phải hợp tình hợp lý, đồ trên thế giới này, không phải ai muốn thì sẽ thuộc về người đó”.
“Hai thứ mà hai người muốn, chúng tôi cũng không nỡ đưa, vậy thì phải làm sao giờ?”
Xét về kích thước, thân hình mập ú của Sử Nam Bắc cũng ngang ngửa với gã béo mập Kim Cương La Hán này, nếu nhìn từ xa còn cho rằng hai quả bóng tròn ủng đang nói chuyện.