Khi chiếc tàu du lịch đến gần, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu kéo một đầu của cây leo.
Tiếng sột soạt vang lên, cây bách thân to như thùng nước lại bị Diệp Vĩnh Khang kéo thành hình cánh cung!
Khi tàu du lịch đi vào góc cua, tốc độ dần chậm lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thả tay ra.
Advertisement
Thân cây vốn bị kéo căng thành hình cánh cung đột nhiên bật lên, một chân Diệp Vĩnh Khang nhún xuống, cùng với lực của cây bách, người anh lập tức bắn lên!
Sau khi bay mấy chục mét giữa không trung, Diệp Vĩnh Khang vững vàng nhảy trên boong tàu.
Cũng may trên boong tàu không có ai, Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước vào bên trong tàu bằng cửa nhỏ.
Con tàu du lịch được chia thành bốn tầng, dọc theo cầu thang nhỏ trên boong dẫn đến một hành lang ở tầng thấp nhất.
Diệp Vĩnh Khang vừa đứng vững, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói cười.
Có bảy tám người cả nam lẫn nữ ăn mặc sang trọng đang nói nói cười cười đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang mặt không chút cảm xúc, nhón mũi chân bước lên nửa bước nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng tung đòn tấn công bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, đám nam nữ đang nói cười ấy lướt ngang qua Diệp Vĩnh Khang mà không thèm nhìn một cái, căn bản không quan tâm có một người khác ở đây.
Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phía trước đuổi theo đám người đó.
Đi qua hành lang và hai ngã rẽ, trước mặt hiện ra một cái cửa lớn, trước cửa có hai người gác cửa mặc đồ đen, một nhóm người xếp hàng dài đi vào trong, khi đi qua cửa sẽ xuất trình giấy tờ.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã phát hiện sơ hở, hai tên gác cửa dường như không hề kiểm tra kỹ, bọn họ chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, làm theo trình tự mà thôi.
Nếu có một nhóm nhiều người đi vào, người gác cửa sẽ chỉ kiểm tra giấy tờ của người đầu tiên.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất lòe loẹt.
"Xin chào, quý cô”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, thân thiện chào hỏi người phụ nữ trung niên đó.
Người phụ nữ trung niên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, thấy anh ăn mặc giản dị, không khỏi lộ ra vẻ bực mình: "Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Là như thế này, tôi là nhiếp ảnh gia, chuyên chụp những cô gái có sức sống tươi trẻ và có gu thẩm mỹ, làm bìa tạp chí thời trang”.
"Vừa hay tôi thấy cô ăn mặc rất có phong cách, lại đặc biệt có khí chất, quả thật rất phù hợp với chủ đề sức sống tươi trẻ và thời thượng của chúng tôi”.
"Vậy nên tôi mạo muội xin phép hỏi ý kiến của cô, cô có thể để lại thông tin liên lạc được không? Sau này chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết về việc chụp ảnh”.
Người phụ nữ trung niên sững sờ, sau đó khuôn mặt trát một lớp phấn dày lập tức vui vẻ như một đóa hoa cúc: "Hả? Sức sống tươi trẻ? Cậu thật sự nghĩ vậy sao, tuổi này của tôi... tôi thật sự có thể sao?"