Cùng lúc đó, Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi cùng quét tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, một trái một phải, sẵn sàng xung trận.
“Đừng quan tâm tới tôi, giết cho tôi!”
Lâm Sư Hổ trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu như máu gầm lên một tiếng, lúc này ông ta đã hoàn toàn phát điên rồi.
Advertisement
Cho dù hôm nay phải chết cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng thả những người này đi.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh này, các hộ vệ của nhà họ Lâm đứng xung quanh nghiến răng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ một bàn tay lên, hung hăng tát vào mặt Lâm Sư Hổ một cái.
Bốp!
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, đầu óc Lâm Sư Hổ lập tức như một quả dưa hấu bị nổ tung!
Mọi người có mặt đều sững sờ trước cảnh tượng này.
Không phải do hộ vệ nhà họ Lâm chưa từng nhìn thấy giết người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy phương thức giết người tàn nhẫn và đáng sợ như vậy!
“Nghe kỹ đây, Lâm Sư Hổ đã chết rồi, nếu như muốn chết cùng ông ta thì cứ lên!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận hét lên, đồng thời cũng không quên liếc về phía Lâm Quốc Thư một cái.
Lâm Quốc Thư khẽ ngây người ra, lập tức hiểu được ý của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng hét lên một tiếng: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Nói xong, Lâm Quốc Thư bước vào giữa đám đông, hét tiếp: “Nghe kỹ đây, Lâm Sư Hổ đã chết, dựa theo quy định của nhà họ Lâm, tôi sẽ chính thức tiếp nhận quyền chỉ huy của đội hộ vệ!”
“Sau này, tất cả hành động của mọi người đều sẽ phải nghe theo lệnh của tôi!”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cưỡng ép mọi người, nếu như không muốn đi theo tôi có thể lập tức rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”
“Các anh em bằng lòng ở lại, gia chủ nhà họ Lâm tôi xin cam đoan, những ngày sau này của các cậu tuyệt đối sẽ tốt hơn trước”.
“Bây giờ, tôi sẽ cho các cậu ba giây để đưa ra quyết định, một, hai….”
Đội hộ vệ ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng hét lớn: “Chúng tôi tình nguyện đi theo gia chủ Lâm!”
Bọn họ không phải kẻ ngốc, mặc dù trước đây bọn họ trung thành với Lâm Sư Hổ, nhưng bây giờ ông ta đã chết rồi.
Vì vậy lựa chọn Lâm Quốc Thư là điểm đến và là cách thức tốt nhất của họ, hơn nữa uy danh của Lâm Sư Hổ trong lòng họ không đáng đến mức để họ bỏ đi tương lai hay là cái mạng nhỏ của mình.
“Được rồi, bây giờ tôi ra lệnh cho các cậu lập tức lui xuống, chờ đợi chỉ thị tiếp theo!”
Lâm Quốc Thư lớn tiếng nói.
“Vâng ạ!”
Đội hộ vệ giải tán ngay lập tức, cả sân nhà giờ chỉ còn lại Lâm Quốc Thư và đám người Diệp Vĩnh Khang.
“Cậu Diệp, bây giờ…”
Lâm Quốc Thư lúc này đã hoàn toàn hoàn hồn lại, những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán.
Nếu cảm giác trước đây Diệp Vĩnh Khang mang lại cho ông ta là kinh ngạc đến khó tin thì cảm giác rõ ràng nhất mà ông ta cảm nhận được về Diệp Vĩnh Khang lúc này chính là hai từ: Đáng sợ!
Ông ta không thể ngờ được rằng chàng thanh niên trẻ tuổi với vẻ ngoài giản dị và thân hình hơi gầy này không chỉ có bối cảnh và lai lịch hầm hố mà còn là một cao thủ hàng đầu có thể tay không đánh bại Địa Tàng!