Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc sửng sốt một hồi rồi mới đột nhiên phản ứng lại, vỗ đùi nói: "Chết tiệt, người này chắc không phải là Lâm Đông mà hồi nãy anh nhắc đến chứ, để tôi gọi cho Lão Hoàng hỏi thử xem”.
Sau một cú điện thoại, Tần Hạc bật cười ha hả với Diệp Vĩnh Khang nói: “Đúng là thằng Lâm Đông đó, ha ha, tôi còn chưa nói người mà Lâm Đông tìm cậu ta xử lý là anh, lần này có trò vui rồi, ha ha!"
"Tôi đoán chừng lát nữa bọn họ sẽ gọi điện cho anh, nói trước nha anh Diệp, buổi tối phải dẫn tôi đi cùng đó, tôi lớn chừng này mà chưa từng đánh ngôi sao nổi tiếng nào đâu, không biết lúc đánh những ngôi sao nổi tiếng thì sẽ có cảm giác gì nhỉ, ha ha ha ha!"
Advertisement
Tần Hạc đoán quả nhiên không sai, chưa đầy nửa tiếng, đã có một số lạ gọi đến điện thoại của Diệp Vĩnh Khang.
Bên kia truyền đến một giọng nói của người phụ nữ trung niên lúc sáng, bà ta hẹn Diệp Vĩnh Khang đến phòng bao của một quán karaoke để gặp mặt, còn đe dọa rằng nếu anh không đến thì sẽ đích thân tới nhà Diệp Vĩnh Khang tìm anh.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, Tần Hạc còn vỗ đùi bật cười ha hả, anh ta đã rất chờ mong buổi tối sẽ đến nhanh hơn.
Vất vả lắm mới đợi đến thời gian đã hẹn vào buổi tối, Tần Hạc nóng lòng kéo lấy Diệp Vĩnh Khang đi đến quán karaoke đó.
"Ôi chao, chỗ này bị bao hết rồi sao, xem ra hôm nay thằng nhóc kia muốn làm lớn chuyện đây”.
Tần Hạc vừa nhìn thấy tấm biển treo chữ "Hôm nay quán đóng cửa" ở cửa quán karaoke đã lập tức bật cười, thật ra quán karaoke là do anh ta tự mở.
"Như vậy còn tốt, coi như giúp chúng ta thu dọn hiện trường”.
Diệp Vĩnh Khang cũng cười nhạt, ngay sau đó cả hai đi thang máy lên đến phòng bao sang trọng ở tầng cao nhất.
Cả hai đẩy cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Đông và người phụ nữ trung niên với lớp trang điểm dày cộp.
Hai người nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, đôi mắt như phun ra tia lửa, khí thế đó như muốn nuốt chửng Diệp Vĩnh Khang.
"Không ngờ cậu dám đến thật! Hừ, coi như cậu biết điều!"
La Quyên lạnh lùng hừ một tiếng với Diệp Vĩnh Khang.
Tần Hạc bên cạnh không kịp chờ đợi mà siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc: “Sao hả, sao chúng tôi lại không thể đến?”
La Quyên nhìn thấy bộ dạng hung tợn của đối phương, vội nói: “Các người đừng vội, lát nữa sẽ có người đến nói chuyện với các người!"
"Ồ, được thôi, vậy chúng tôi sẽ chờ một lát xem là đại thần nào”.
Tần Hạc ngồi vào sô pha bên cạnh với nụ cười nghiền ngẫm, Diệp Vĩnh Khang cũng nhàm chán lấy điện thoại ra, rồi ngồi vào ghế sô pha bên cạnh lướt điện thoại.
Bộ dạng hai người như không có chuyện gì xảy ra, khiến Lâm Đông và La Quyên cảm thấy hơi căng thẳng.
"Anh Hoàng chắc không lỡ hẹn chứ?”
Lâm Đông hắng giọng cau mày hỏi.
La Quyên lắc đầu nói: “Yên tâm đi anh Đông, anh Hoàng vừa gửi tin nhắn đến nói đang trên đường đến rồi”.
Lúc này Lâm Đông mới cảm thấy nhẹ nhõm, hắn quay đầu lại lén lút liếc nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, nhìn thấy tên đó đang thản nhiên nghịch điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhất thời tức giận, không nhịn được mà dùng sức đá mạnh vào bàn trà, vang lên một tiếng "Bốp".