“Cô chủ, chút chuyện nhỏ này không cần phải phiền phức như thế đâu”.
Tiểu Mã vừa mới rời đi, một người đàn ông mặc đồ đen đã chậm rãi bước ra từ trong phòng bên: “Tôi dẫn mấy người xông vào trong là được rồi, còn cả tên nhà quê tên là Tiểu Mã kia nữa, nếu như không phải cô đánh tiếng trước thì tôi thật sự muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ luôn”.
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi, bình thản lên tiếng: “Bỏ đi, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng cả kế hoạch lớn, người làm nên việc lớn chỉ coi trọng kết quả, tuyệt đối đừng bị ảnh hưởng với cảm xúc”.
Advertisement
“Nếu như chuyện này đã xảy ra rồi thì chỉ có thể đối diện thôi, anh đi thu xếp một chút bên phía Lâm Đông, tặng cho anh ta con chim khổng tước ngọc bích mà tôi sưu tầm được”.
“Còn về phía công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc thì tạm thời không cần phải quan tâm nữa, với tính cách và thủ đoạn của Lâm Đông thì sẽ không để cho một công ty điện ảnh và truyền hình sụp đổ đơn giản như vậy, làm không tốt thì lại là mấy mạng người, cũng đỡ cho tôi phải hao tổn sức lực”.
“A? Chim khổng tước ngọc bích?”
Người mặc đồ đen kinh ngạc nói: “Đó là món bảo bối mà cô thích nhất, ngay cả lúc ông cụ Kiều mừng đại thọ mà cô cũng không nỡ tặng, bây giờ lại…”
“Anh tưởng tôi muốn sao?”
Kiều Tử Huyên hít sâu vào một hơi: “Tầm ảnh hưởng của Lâm Đông ở trong giới giải trí thật sự quá lớn, hơn nữa anh ta còn có chỗ dựa là tập đoàn tài chính Lâm Thị, từ đầu tới cuối tôi không phủi sạch được quan hệ với chuyện này, nếu như không tỏ ra thành ý một chút thì e rằng sẽ gặp phải rắc rối to”.
“Bỏ đi, mấy thứ đó đều chỉ là vật ngoài thân, đợi bố cục của chúng ta được triển khai toàn bộ, tới lúc đó mấy thứ này đều chỉ là đồ chơi mà thôi, được rồi, anh đi thu xếp trước đi”.
“Vâng thưa cô chủ!”
Trong phòng tổng thống tại một khách sạn nội thành.
Choang!
Lâm Đông uất hận đạp đổ bàn trà gỗ lim có giá không hề rẻ, phẫn nộ gào lên: “Khốn nạn, chuyện này chưa xong đâu, điều tra cho tôi, thằng chó kia có xuất thân thế nào, tôi phải băm vằm hắn ra thành trăm nghìn mảnh!”
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh sợ tới phát run: “Anh Đông xin hãy bớt giận, nếu như tức giận quá hại đến cơ thể thì không tốt đâu”.
“Tôi vừa mới điều tra rồi, tên đáng chết đó tên là Diệp Vĩnh Khang, là người phụ trách của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, đồng thời cũng là chồng của tổng giám đốc Hạ Huyền Trúc của tập đoàn Huyền Trúc”.
“Không có bối cảnh gì, nói trắng ra thì chỉ là một tên vô dụng bám váy đàn bà mà thôi”.
Lâm Đông nghe xong thì tức tới độ nghiến răng kêu ken két: “Sao lại có lý đó, tôi còn cho rằng là nhân vật lớn gì cơ, hoá ra chỉ là tên vô dụng thích ăn bám!”
“Bà đi thu xếp ngay đi, phát một thông cáo trong giới với danh nghĩa của tôi, lập tức cấm vận công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, sau đó điều tra chút tư liệu của tập đoàn Huyền Trúc, nghĩ cách đạp đổ công ty này!”
“Còn về thằng chó tên Diệp Vĩnh Khang kia, tôi phải khiến cho hắn sống không bằng chết!”
Nhìn Lâm Đông đang phát điên, La Quyên là người quản lý cũng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh.
Quan hệ của bà ta và Lâm Đông ở trong giới giải trí tương đối đặc thù, dưới tình hình bình thường thì thông thường nghệ sĩ đều nghe theo người quản lý.
Thế nhưng La Quyên lại thường không dám nổi nóng ở trước mặt Lâm Đông, gạt bỏ thân phận là một nghệ sĩ thì hắn còn là con một của chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị.
Chỉ riêng thân phận này thôi, đừng nói một người quản lý nhỏ bé như bà ta, dù là ông chủ của công ty quản lý nhìn thấy Lâm Đông cũng phải cực kỳ khách khí.