“Sư tổ, anh bạn kia có lai lịch thế nào? Cả mấy chục người anh ta dẫn theo nữa, bọn họ đang làm gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, sao anh có thể không nhìn ra Vương Huyền Sách đang nghĩ gì chứ: “Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, bọn họ không thể gia nhập cục tác chiến, ít nhất là hiện giờ không thể”.
“Cậu cũng đừng đi nghe ngóng về lai lịch và danh tính của bọn họ, dù sao thì cậu cũng không điều tra được gì đâu, những gì cậu nên biết ắt sẽ cho cậu biết”.
Advertisement
“Nhưng mắt nhìn người của cậu cũng chuẩn đấy, bọn họ đều là những người đã chết một lần”.
Vương Huyền Sách nghe vậy liền tỏ vẻ tiếc nuối cho những mầm giống tốt này.
Anh ta cũng không tiếp tục truy hỏi nữa vì anh ta biết rất rõ Diệp Vĩnh Khang là nhân vật thế nào, cũng không cần thiết phải tìm hiểu đến tận cùng.
Sau hơn hai giờ bay, máy bay đã hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.
Vừa xuống máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã lập tức lao tới cơ sở điện ảnh và truyền hình. Mấy ngày nay, Hoàng Đào gọi đến nỗi điện thoại anh gần như nổ tung, Hạ Huyền Trúc cũng gọi điện giục anh mấy lần, để nhắc nhở anh rằng bộ phim mới đang bắt đầu quay, anh là người phụ trách chính nên không thể chạy lung tung.
Vừa đến cơ sở điện ảnh và truyền hình, anh đã nhìn thấy một đám người đang nhốn nháo ở cửa.
“Anh Đông, thật xin lỗi, chỗ chúng tôi tạm thời không đón tiếp người ngoài, thật sự xin lỗi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa đi đến gần đã nghe thấy giọng Hoàng Đào.
Sau khi anh đẩy đám đông sang một bên thì nhìn thấy Hoàng Đào đang cười nói với một nhóm người.
“Cái gì gọi là không mở cửa? Ngay cả chúng tôi cũng không có tư cách vào sao?”
Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ và trang điểm đậm chỉ vào người đàn ông mặt trắng kiêu ngạo sau lưng nói: “Nhìn cho rõ đi, đây là anh Đông tiếng tăm lừng lẫy đấy!”
“Anh Đông đến nơi tồi tàn này là nể mặt các người lắm rồi, vậy mà còn dám nói không tiếp sao?”
“Đúng là phản rồi, sau này còn muốn sống trong ngành không hả? Mau cút ra cho tôi!”
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vươn tay đẩy Hoàng Đào.
Hoàng Đào chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, nhưng vẫn dang tay ngăn không cho mấy người này bước vào.
“Thực sự xin lỗi, chúng tôi không mở cửa đón tiếp người ngoài…”
Bốp!
Hoàng Đào chưa kịp nói xong đã bị người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt, sau đó chỉ tay vào mặt, hung hăng nói: “Đồ không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi hỏi lại lần nữa, ông có để chúng tôi vào không?”
Hoàng Đào bị tát nổ đom đóm mắt, lúc ông ta đang lúng túng không biết làm thế nào thì chợt nghe thấy một giọng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám vừa chửi bới vừa đánh người, chẳng lẽ muốn làm thổ phỉ à?”
“Anh Diệp!”
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước tới, Hoàng Đào như bắt được sợi dây cứu mạng, chạy lên kích động nói: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hoàng Đào vài giây rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”