“Tối hôm đó là một đêm tôi cảm thấy sảng khoái nhất, tôi cứ chém từng nhát dao lên người lão, lão kêu lên từng tiếng thảm thiết, đó là tiếng kêu tôi cảm thấy hay nhất mà tôi từng nghe”.
“Sau đó tôi bắt đầu lưu lạc khắp muôn nơi, đi khắp hơn nửa Long Hạ, trải qua nhiều chua xót khổ sở và nguy hiểm mà người thường không thể biết được”.
“Cuối cùng tôi dựa vào chút bản lĩnh luyện được lúc nhỏ được một đoàn xiếc dân gian nhìn trúng, sau đó bắt đầu được huấn luyện chuyên nghiệp”.
Advertisement
“Tất cả mọi người đều rất thân thiện với tôi, mỗi tháng đúng hạn phát lương cho tôi, cuộc sống của tôi bắt đầu tốt dần lên, ở đó cũng bắt đầu tình yêu đầu đời của tôi”.
“Nhưng hình như ông trời không định tha cho tôi, sau khi lần diễn đầu tiên kết thúc tôi và một tên lưu manh địa phương xích mích vì tiền bảo kê”.
“Trong lúc giằng co, tôi trơ mắt nhìn bạn trai tôi bị đâm một dao vào cổ chỉ vì bảo vệ tôi”.
“Lúc đó cả người tôi như phát điên, cũng không biết lấy đâu ra can đảm và sức lực để nhặt con dao dưới đất lên rồi đâm lung tung xung quanh”.
“Mấy tên lưu manh bị tôi đâm chết tại chỗ, sau đó tôi cũng bị tuần tra đuổi đến dẫn đi”.
“Vì người chết trong chuyện này quá nhiều, tầm ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa quá trình xảy ra vụ việc sau khi đối phương bị tôi dọa sợ đến vỡ mật đã không còn chống cự bắt đầu cầu xin tha, thế nên hành vi của tôi không cấu thành tự vệ chính đáng”.
“Chuyện sau đó cũng giống mọi người, nếu không phải nhờ huấn luyện viên Sử kịp thời xuất hiện thì e là lúc này tôi đã thành một đống tro tàn rồi”.
Tần Phong im lặng nghe Yên Vĩ Điệp kể lại quá khứ của cô ấy, đợi đối phương kể xong, Tần Phong mới quay đầu lại: “Yên Vĩ Điệp, cảm ơn cô”.
Yên Vĩ Điệp nở nụ cười rất dịu dàng: “Mấy người chúng ta đều là người đã chết một lần, không có gì không thể vượt qua cả”.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng lúc này của anh, nhưng người của trại huấn luyện, ai mà không có quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng được đâu chứ?”
“Chúng ta đều là trẻ mồ côi ông trời bỏ rơi, nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa thì chúng ta phải mạnh dạn bước về phía trước, chứ không phải cứ nhìn về phía sau”.
“Nếu đã không thể nhận được sự ban phước của số phận thì tại sao chúng ta không buông bỏ, liều mạng với ông trời chứ?”
“Tần Phong, tôi hy vọng qua đêm nay lại có thể nhìn thấy Tần Phong hoạt bát, suốt ngày cười hi hi ha ha đó”.
“Chẳng phải anh suốt ngày cứ trêu chọc tôi, mở miệng ra là nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh đó sao?”
“Vậy được thôi, tôi cho anh cơ hội, nhưng tiền đề là anh tuyệt đối không được gục ngã và sống trong quá khứ, tôi không thích người đàn ông như thế”.
Mắt Tần Phong đỏ hoe, nhưng môi lại cong lên nụ cười cảm động và nhẹ nhõm, sau đó giơ ngón tay út ra: “Móc ngoéo nào!”
“Móc ngoéo”.
“Ai nuốt lời thì là cún!”
“Cứ quyết định như vậy!”
Đây là một đêm vô cùng bình thường với tất cả mọi người.
Nhưng trong tương lai gần, rất nhiều người sẽ không nghĩ hôm nay là một đêm bình thường.
Vì ngay tại khoảnh khắc này, ngay cả Tần Phong và Yên Vĩ Điệp cũng không nhận ra trong tương lai gần đó nhóm “Phong Điệp” làm chấn động thiên hạ, danh tiếng lẫy lừng lại bắt đầu từ khoảnh khắc hai ngón út móc vào nhau.