Lúc này Tần Phong hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến những thứ kinh tởm này, sự chú ý của cậu ta đã dồn hết lên người Vương Huyền Sách.
Còn sự chú ý của đám người Triệu Đại Lực tập trung hết vào Thiên Long Vệ.
Chỉ cần đối phương có chút động tĩnh, bọn họ sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!
Advertisement
Cho dù biết rằng chỉ dựa vào mấy chục người bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trước Thiên Long Vệ được trang bị đầy đủ này.
Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Đây là tín ngưỡng được bồi dưỡng trong trại huấn luyện, khi đối mặt với kẻ thù, không cần nghĩ đến việc mình có thể đánh bại được đối thủ hay không, chỉ cần suy nghĩ đến việc dồn toàn lực để chiến đấu là được rồi!
“Thiên Long Vệ nghe lệnh!”
Vương Huyền Sách đột nhiên giơ một tay lên.
Cùng lúc đó, cơ thể đám người Tần Phong khẽ run lên, từng tế bào trong cơ thể, từng sợi dây thần kinh trong người đều tiến vào trong trạng thái mẫn cảm nhất.
Người nhà họ Tần khoanh hai tay trước ngực, đứng bên cạnh bày ra dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, sẵn sàng thưởng thức cảnh đẹp tiếp theo.
“Tất cả mọi người lập tức phong tỏa sơn trang nhà họ Tần, trong vòng bán kính ba kilomet, không cho phép bất kỳ ai lại gần, hành động!”
Theo lệnh của Vương Huyền Sách, Thiên Long Vệ được huấn luyện tốt ngay lập tức rút khỏi trang viên một cách có trật tự.
“Tướng quân Vương, anh đang…”
Tần Hạo ở bên cạnh lo lắng nói: “Anh định đích thân ra tay sao? Những kẻ man rợ này không dễ đối phó, anh nên gọi Thiên Long Vệ quay lại đi…”
Bốp!
“Cút!”
Tần Hạo chưa kịp nói xong, Vương Huyền Sách đã tát vào mặt hắn một cái bay thẳng ra ngoài.
Lần này đến lượt Tần Phong ngẩn ra, bọn họ hoàn toàn không biết người đàn ông có biệt danh tiểu chiến thần kia định làm gì.
Bốp!
Vương Huyền Sách đột nhiên đứng nghiêm, chào tiêu chuẩn với Tần Phong, lớn tiếng nói: “Báo cáo anh Tần, Thiên Long Vệ sẽ làm theo chỉ thị của anh, bao vây toàn bộ sơn trang nhà họ Tần trong vòng bán kính ba kilomet, xin hãy đưa ra chỉ thị tiếp theo!”
Hả?
Tần Phong sững sờ, hoàn toàn không biết Vương Huyền Sách đang làm trò gì.
Trong lúc cậu ta đang cực kỳ khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy Vương Huyền Sách nháy mắt với mình.
Tay còn lại không biết vô tình hay cố tình chỉ vào một chiếc lá trên mặt đất.
Tần Phong ngẩn ra, lập tức nhận ra, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Anh lui xuống trước đi, tiến hành theo kế hoạch ban đầu!”
“Vâng!”
Vương Huyền Sách đáp lại một tiếng, sau đó xoay người sải bước ra ngoài.
Người nhà họ Tần trong trang viên đều ngẩn ra, trợn mắt há mồm như bị trúng tà.