Mà hi sinh không chỉ là ở trên chiến trường, chết trên bãi tập cũng gọi là hi sinh.
Từ đầu Vương Huyền Sách đã không có cảm tình với người được gọi là Quân hầu này.
Không phải là vì anh ta kiêu căng ngạo mạn, nếu như mấy vị Hầu tước của Long Hạ tới, anh ta nhất định sẽ cung kính tôn trọng.
Advertisement
Bởi vì những vị Hầu tước đó nổi tiếng khắp thế giới với những chiến công lẫy lừng về quân sự nên Vương Huyền Sách vô cùng ngưỡng mộ họ.
Tuy nhiên vị Hầu quân tướng này chưa từng có bất kỳ kỷ lục quân sự nào, và thậm chí còn không biết anh đến từ đâu.
Hơn nữa mấy vị Hầu tước đứng đầu đó được phong chức lâu như vậy rồi nhưng chưa từng xuất hiện ở bất kỳ hoạt động nào, cũng chưa từng lộ mặt trước công chúng, vì vậy hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Bởi vậy trong mắt Vương Huyền Sách, cái gọi là Hầu quân tướng này, nhất định là con ông cháu cha nhờ quan hệ nên mới nhận được.
Thường ngày anh ta ghét nhất là loại người mua danh cầu lợi, cho rằng sẽ là một sự ô nhục cho tất cả binh sĩ Long Hạ nếu như phong tước hiệu Hầu quân tướng cho một người như vậy!
“Sao thế, Quân hầu không dám hay là không muốn vậy?”
Thấy đối phương không lên tiếng, Vương Huyền Sách cười khẩy nói: “Nếu như Quân hầu thấy không tiện thì tôi cũng không miễn cưỡng. Dù sao nếu như không cẩn thận làm mất lòng Quân hầu thì tôi không gánh nổi hậu quả đâu”.
Lời này của Vương Huyền Sách có thể coi là kẹp thương mang gậy, rõ ràng đang châm chọc Diệp Vĩnh Khang chỉ là loại cậu ấm ham vui.
Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang có thể nghe ra được ẩn ý trong những lời này, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm, ngược lại gật đầu cười nói: “Được, vậy để tôi thử xem”.
Vương Huyền Sách sững sờ, câu trả lời của đối phương nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy, đạn không có mắt đâu!”
Vương Huyền Sách khẽ cau mày, bây giờ đến lượt anh ta cảm thấy khó xử.
Tuy rằng anh ta rất khinh thường loại ‘con ông cháu cha’ như Diệp Vĩnh Khang, nhưng dù sao thân phận Hầu quân tướng của Diệp Vĩnh Khang vẫn ở đó, nếu như không cẩn thận làm xước chút da thịt thì sẽ lớn chuyện mất.
“Ha ha, yên tâm đi, từ nhỏ quan hệ của tôi với đạn khá tốt, vì vậy bọn chúng khi nhìn thấy tôi phải đi đường vòng đấy”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đáp, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Sao thế, lẽ nào cậu có chỗ nào không tiện sao?”
“Tôi thì có gì không tiện được chứ!”
Sự bướng bỉnh của Vương Huyền Sách lại bị khơi dậy: “Tôi sẽ đích thân làm mục tiêu cho anh, xem xem anh có gan bắn hay không!”
Phương pháp này cũng là kết quả mà Vương Huyền Sách đã cân nhắc kỹ lưỡng, nếu như anh ta đích thân làm mục tiêu, cho dù bị tên ‘con ông cháu cha’ này bắn chết thì cũng chỉ là mất một cái mạng nhỏ mà thôi, ít nhất thì sẽ không liên lụy đến Chiến đoàn Thiên Long.
Nói xong, Vương Huyền Sách rút khẩu súng lục từ thắt lưng của mình ra rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vươn tay cầm lấy súng, đặt trong tay chơi đùa một hồi, sau đó cười nói: “Quả nhiên là súng tốt, nhưng cách chơi này không đủ kích thích, tôi muốn thêm chút gia vị”.