Và Thiên Long Vệ mà anh ta đang huấn luyện cũng có tính cách mạnh mẽ như Vương Huyền Sách, họ đang thực hành các chiến thuật xen kẻ, chia cắt, ngăn chặn, các khái niệm và phương pháp vô cùng mới lạ.
“Sư phụ, anh thấy Thiên Long Vệ này thế nào, cũng được chứ?”
Lục Phong Thần cũng rất hài lòng với Thiên Long Vệ, lúc này, anh ta đang có kế hoạch tổ chức lại và tối ưu hóa Thiên Long Vệ, biến nó thành một con dao sắc bén dẫn dầu toàn bộ tổng chiến khu Nam Cương.
Advertisement
“Khá lắm”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi: “Ý tưởng chiến thuật rất mới lạ, tố chất của từng binh lính cũng rất xuất sắc”.
Nghe lời khen ngợi của Diệp Vĩnh Khang về Thiên Long Vệ, Lục Phong Thần cũng vô cùng tự hào.
Nhưng anh ta vui mừng chưa được bao lâu, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi chủ đề: “Chỉ là, nếu như lập tức kéo Thiên Long Vệ này đến chiến trường, e là không ai có thể quay về được”.
“Hả? Vì sao vậy?”
Lục Phong Thần tỏ ra khó hiểu, mặc dù anh ta cũng biết nếu so với những lực lượng đặc biệt hàng đầu kia thì Thiên Long Vệ vẫn còn kém một khoảng rất lớn.
Nhưng so với binh đoàn chiến đấu thông thường, Thiên Long Vệ nhất định được coi là tinh nhuệ, bọn họ làm sao có thể ra chiến trường một đi không trở lại được?
Trước khi Diệp Vĩnh Khang trả lời, Vương Huyền Sách đột nhiên quay đầu lại, đi về phía này với vẻ mặt u ám.
“Quân hầu, tôi muốn hỏi, câu vừa rồi của anh là có ý gì?”
Vương Huyền Sách nhìn thẳng vào mắt Diệp Vĩnh Khang, có vẻ như đang hỏi, nhưng trong giọng điệu lại có cảm giác thắc mắc.
“Quá quắt, nói chuyện với Quân hầu kiểu gì thế?”
Lục Phong Thần tức giận khiển trách, trong lòng nghĩ không biết thằng nhãi này hôm nay trúng tà gì, sao năm lần bảy lượt khiến mình không vui thế?
Đối mặt với lời mắng mỏ của Lục Phong Thần, Vương Huyền Sách lại không cho rằng như vậy, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là muốn biết, câu vừa rồi của Quân hầu là có ý gì, có chỗ nào sai sao?”
“Cậu…”
Khi Lục Phong Thần chuẩn bị phát hỏa thì lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại, sau khi bình tĩnh nhìn Vương Huyền Sách vài giây, anh nhẹ nhàng đáp: “Ý trên mặt chữ”.
Vương Huyền Sách cau mày nói: “Xin Quân hầu nói rõ, tôi nghe không hiểu!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn đối phương nói: “Được, vậy tôi sẽ giải thích cho cậu, Thiên Long Vệ của cậu về mặt chiến thuật hay là tố chất cá nhân của các binh sĩ đều rất tốt”.
“Tôi tin rằng họ sẽ đạt được kết quả tốt trong các cuộc diễn tập quân sự, nhưng nếu như ra chiến trường thật sự, họ sẽ chỉ là những mục tiêu di động trong mắt kẻ thù mà thôi”.
“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Vương Huyền Sách nghe vậy lập tức nổi giận: “Võ mồm thì ai chả nói được, có bản lĩnh thì tự mình huấn luyện đi!”
“Ngông cuồng!”
Lục Phong Thần toát mồ hôi lạnh trước lời nói của Vương Huyền Sách, thằng nhãi này muốn chết sao!