Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang tức giận tắt máy.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách người khác được, có trách thì trách Diệp Vĩnh Khang quá sơ ý.
Vừa nãy trước khi lên máy bay, ông lão Trịnh Thiên Kỳ đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chút chuyện, Diệp Vĩnh Khang tiện mồm nhắc một câu rằng anh sắp tới Hoài Nam một chuyến.
Advertisement
Kết quả là tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Lục Phong Thần, người vừa đến Hoài Nam lĩnh chức.
Ở Long Hạ, Lục Phong Thần là một Chiến thần trấn quốc của Nam Cương uy danh lẫy lừng, tuy nhiên ngoài thân phận này, anh ta còn có một thân phận khác, đó là đệ tử của Diệp Vĩnh Khang.
Anh ta có được bản lĩnh như ngày hôm nay cũng là do Diệp Vĩnh Khang dạy cho.
Khi đó Diệp Vĩnh Khang còn chưa tới hai mươi tuổi, còn Lục Phong Thần thì đã ngoài ba mươi.
Sau đó vì một số lý do, sau khi về nước Lục Phong Thần gia nhập vào Cục tác chiến, với năng lực vượt trội và thành tích ấn tượng, địa vị của anh ta đã tăng vọt đến tận Chiến thần trấn quốc như hiện giờ!
Nhưng sự tôn trọng của anh ta dành cho Diệp Vĩnh Khang vẫn không thay đổi dù cho thân phận của anh ta đã thay đổi.
Cho dù anh ta gần như bất khả chiến bại trong mắt hầu hết mọi người, nhưng Lục Phong Thần hiểu rất rõ rằng với năng lực của anh ta, cho dù mười người cộng lại cũng không đủ để Diệp Vĩnh Khang làm ấm người.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang còn có ơn với anh ta, nếu cố chấp muốn nói về vấn đề thân phận, bây giờ Diệp Vĩnh Khang là Hầu quân tướng của Hoa Hạ, cấp bậc như vậy cũng hơn Lục Phong Thần mấy cấp.
Vì vậy đối với Lục Phong Thần, Diệp Vĩnh Khang – chàng thanh niên trẻ hơn anh ta mười tuổi này mãi mãi là thần tượng mà anh ta theo đuổi và tôn thờ cả đời, cũng là trụ cột tinh thần và niềm tin của anh ta.
Nếu như cần, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang nói một câu, Lục Phong Thần thậm chí có thể không hề do dự liều cái mạng của mình!
“Người anh em, phía trước chính là khu vực cấm của Cục tác chiến, xe của tôi không vào được, chỉ có thể thả anh ở ngã tư thôi”.
Tài xế taxi chắc chắn không có gan đột nhập vào khu vực cấm của Cục tác chiến mà không được phép, vì vậy Diệp Vĩnh Khang phải xuống xe ở một ngã tư có vẻ hoang vắng ở ngoại ô.
Một chiếc xe jeep màu xanh lục đã chờ sẵn ở bên cạnh đi tới, hai sĩ quan bốn sao trên vai nhảy xuống khỏi xe, cung kính mời Diệp Vĩnh Khang lên xe.
Sau khi đi dọc theo một con đường quanh co và bí mật khoảng mười phút, Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy một tấm thảm đỏ dài ở lối vào của chiến khu Hoài Nam với hàng dài những binh sĩ được trang bị vũ khí dày đặc ở hai bên.
“Chào nghiêm!”
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, binh sĩ đứng ở hai bên thảm đỏ lập tức đồng loạt làm lễ.
Còn khoa trương hơn đó là ở cửa chiến khu còn treo mấy dây pháo, Diệp Vĩnh Khang vừa bước lên thảm đỏ, hơn chục tiếng pháo nổ đồng loạt vang lên.
Được tháp tùng bởi hai sĩ quan và được chào đón bởi một đội binh sĩ, Diệp Vĩnh Khang đi dọc theo thảm đỏ vào cửa lớn của chiến khu.
Ở đằng xa nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục, trên vai có bốn ngôi sao vàng đứng ở cuối thảm đỏ, thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào chiến khu liền vội vàng sải bước đi tới chào hỏi.
“Tổng chỉ huy Lục Phong Thần tổng chiến khu Nam Cương, tham kiến Quân hầu!”
Lục Phong Thần quỳ một gối cung kính làm lễ với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Ừm, đứng dậy đi”.
“Quân hầu, mời đi lối này!”