“Cô gái này thật là, hay là lại nhờ cô ấy thêm một việc”.
Sự nhiệt tình của nữ nhân viên bán hàng đối với cả hai dường như là một dấu hiệu của lòng tốt. Vì vậy hai người quyết định làm phiền cô ta thêm một chút.
“Cô gái à, bàn bạc với cô một chuyện, ngoại trừ hai người chúng tôi, bên dưới vẫn còn mấy chục anh em nữa. Cô có thể giúp tôi chọn đồ cho bọn họ luôn được không?”
Advertisement
“Gì cơ, mấy…. mấy chục…. người đều cần giống nhau sao?”
Nữ nhân viên bán hàng trợn trừng mắt vì kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Vương Phú Quý cho rằng mình đang làm khó cô ta, vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ là tiện mồm nói thôi, nếu như cô không tiện thì…”
“Không, không, không, tiện, tiện chứ, cho dù hôm nay trời có sập xuống tôi cũng tiện!”
Một tiếng sau.
Một chiếc xe hơi sang trọng chạy tới cửa trung tâm mua sắm, cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước xuống.
“Giám đốc, cuối cùng anh cũng tới rồi, đám công nhân đó không những không nghe lời, còn ra tay đánh người. Mấy người anh em của chúng tôi đều phải tới bệnh viện rồi”.
Một nhân viên bảo vệ mặt mũi sưng vù vội vàng chạy tới kể tội.
Giám đốc cau mày: “Ngông cuồng vậy sao, báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng đội tuần tra mãi mà không thấy có động tĩnh gì, giám đốc, chuyện này ông phải làm chủ cho chúng tôi. Không, không, không, là làm chủ cho trung tâm mua sắm. Hôm nay phải cho chúng biết thế nào là lễ độ, nếu như ai cũng làm loạn như vậy, sau này trung tâm mua sắm làm sao mở tiếp được nữa!”
Nhân viên bảo vệ nước mắt nước mũi đầm đìa tố cáo những hành vi của đám người Triệu Đại Lực.
“Quá quắt, người đâu, còn ở bên trong không?”
Giám đốc nghe xong vô cùng tức giận, ông ta đã làm giám đốc ở đây mấy năm rồi.
Là trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố, ngay cả những người nổi tiếng đến đây cũng phải tuân thủ nội quy, giờ thì hay rồi, một nhóm công nhân lại dám chạy đến đây gây rối.
“Vẫn đang ở đây, tôi đã dặn người trông chừng lối ra rồi, vẫn chưa thấy chúng ra. Bây giờ tôi sẽ lập tức bảo người vào gọi chúng ra…”
Nhân viên bảo vệ mới nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổng trung tâm thương mại.
“Không cần, tôi tự vào tìm bọn chúng. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai…”
Giám đốc vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn tròn xoe.
Không chỉ riêng ông ta, tất cả những người đi bộ xung quanh đều dừng lại, ai nấy đều há hốc mồm miệng nhìn chằm chằm vào cổng trung tâm thương mại như thể bị trúng tà vậy.
Chấn động, chấn động vô cùng!
Mấy chục người đàn ông dũng mãnh, khắp người đều là LV hoặc Hermès sải bước ra khỏi cửa của trung tâm mua sắm.
Vài người phụ nữ trong đó cũng ăn mặc rất lộng lẫy.