Những lo ngại mà Tiền Tử Mạn vừa nói lúc nãy, đều là những điều Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới, nếu không để ý hai điều này, rất có thể sẽ khiến cho bộ phim này bị hủy khi còn đang ấp ủ.
“Anh Diệp, xin lỗi, xin lỗi, vừa mới có vài chuyện nên bị chậm trễ, anh đây là... Ơ, hai người biết nhau?”
Lúc này, Hoàng Đào vội vàng đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tiền Tử Mạn vừa nói vừa cười ở bên kia.
Advertisement
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Diệp”.
Không chờ Diệp Vĩnh Khang mở lời, Tiền Tử Mạn đã giành nói: “Tôi vào đây để báo cáo công việc với ông, nhưng ông không có ở đây, trùng hợp lại có giám đốc Diệp, nên đã trò chuyện mấy câu với tôi”.
“Không ngờ giám đốc Diệp lại là một người rất tốt, anh ấy không kiêu ngạo, hơn nữa nói chuyện còn rất hài hước”.
Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang rất phối hợp nói: “Đây là nữ phụ của chúng ta, nhất định phải hỏi thêm vài câu mới được”.
Anh hiểu rõ vì sao Tiền Tử Mạn lại che giấu chuyện hai người bọn họ biết nhau từ trước.
Dù trước kia Tiền Tử Mạn là cô chủ của nhà họ Tiền, nhưng ở nước ngoài đã lâu, nên có rất ít người ở Giang Bắc biết cô ta.
Sở dĩ vừa nãy cô ta nói như vậy, là vì không muốn để mọi người nhắc đến quá khứ, đồng thời cô ta không muốn dựa vào mánh khóe quen biết Diệp Vĩnh Khang, để sau này người khác quan tâm đặc biệt với cô ta.
“Giám đốc Diệp, giám đốc Hoàng, hai người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi đi làm việc trước đây”.
Tiền Tử Mạn cười ngọt ngào với hai người, sau đó tràn đầy sức sống đi ra khỏi cửa.
“Cô gái này, thật xảo trá”.
Hoàng Đào lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang rồi cười nói: “Anh Diệp, bình thường Tử Mạn hay nói chuyện như vậy, thường không biết lớn nhỏ, trước kia tôi biết cô ta khi cô ta còn là diễn viên quần chúng, nếu có gì không phải thì anh cứ nói, trở về tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ta”.
“Không cần, cô ta như vậy là rất tốt”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào quyển sổ nhỏ trên bàn: “Ông xem cái này trước đi”.
"Đây là gì?"
Hoàng Đào ngờ vực mở quyển sổ nhỏ ra, vừa mới nhìn được mấy dòng, sắc mặt lập tức trở nên chăm chú.
Sau khi mất khoảng nửa giờ để xem hết toàn bộ quyển sổ này, ông ta thở dài nói: “Kịch bản này thật sự rất tuyệt, cho dù là bối cảnh nhân vật hay là câu chuyện, đều rất xuất sắc”.
“Anh Diệp, kịch bản này từ đâu ra vậy, có thể mua bản quyền được không, kịch bản tốt như thế này thật là khó gặp!”
Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Không cần mua, nó vốn là của chúng ta, là Tử Mạn viết đấy”.
“Ơ? Tử Mạn viết ư, cô ta còn có thể viết kịch bản sao?”
Hoàng Đào kinh hoảng há hốc miệng thành hình chữ ‘O’.