Diệp Vĩnh Khang nghe xong, trong lòng khẽ run lên, anh vội vàng lấy hình vẽ ngôi sao bảy cánh màu vàng luôn mang theo bên người ra, hỏi: “Là hình vẽ này ư?”
“Đúng, chính là hình vẽ này, giống nhau như đúc!”
La Hâm trả lời vô cùng chắc chắn.
Advertisement
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bỗng trở nên sa sầm.
“Giám đốc Diệp, anh sao thế?”
La Hâm thấy vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang không ổn, vội vàng hỏi.
“Ồ, không có gì đâu”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, nhìn đối phương nói: “La Hâm, cậu nhớ kỹ, chuyện mà tôi vừa nói với cậu, kể cả chuyện của ông già kia, cậu tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài nửa chữ”.
“Chuyện này dính dáng đến rất nhiều thứ, nếu làm không tốt thì hậu quả cậu không ngờ nổi đâu, cậu nhất định phải nhớ kỹ!”
La Hâm vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi giám đốc Diệp, bản thân tôi cũng không định nói chuyện này, ban nãy bị anh nhìn ra nên tôi mới nói”.
“Vậy thì tốt”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Sau này lúc đóng phim, cậu đổi thứ tự trước sau của chiêu thứ hai và chiêu thứ bảy trong bộ quyền pháp ban nãy của cậu là sẽ không bị nhìn ra”.
“Đúng rồi, thôn ở quê cậu tên là gì?”
La Hâm nói địa chỉ xong, Diệp Vĩnh Khang vẫy tay bảo cậu ấy đi làm việc của mình.
Sau đó, anh rơi vào trầm tư, hình vẽ ngôi sao bảy cánh màu vàng này là khúc mắc lớn nhất trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Nó có lẽ có liên quan đến tung tích của bố mẹ anh, cũng có lẽ đang cất giấu một bí mật động trời.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang có trực giác vô cùng mãnh liệt, rằng bí mật ẩn chứa bên trong hình vẽ ngôi sao bảy cánh màu vàng này nhất định có mối quan hệ lớn với mình!
Nhưng đến bây giờ, dù hình vẽ ngôi sao bảy cánh màu vàng đã xuất hiện nhiều lần nhưng vẫn không có manh mối hữu ích nào.
Diệp Vĩnh Khang như bị người ta nắm mũi dắt đi, nhưng lại không có cách nào khác.
Quách Đào vô cùng quý trọng cơ hội lần này, cộng thêm sự hợp tác của Hoàng Đào, xế chiều ngày thứ hai đã quyết định xong cơ cấu diễn viên.
“Diễn viên đã tuyển xong, bây giờ có thể khai máy rồi chứ?”
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi, vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Quách Đào.
Quách Đào chán nản đáp: “Bây giờ mới chỉ có nhiêu đây, còn bộ phận ánh sáng, quay phim, kỹ xảo đều cần rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp”.
Diệp Vĩnh Khang không hiểu rõ về phương diện này lắm, trên mặt anh chỉ là vẻ dửng dưng: “Đơn giản thôi mà, bỏ tiền thuê mấy người là được”.
Quách Đào định nói gì đó nhưng lại thôi, Hoàng Đào đứng một bên cười khéo giải thích: “Giám đốc Diệp à, chuyện này không đơn giản chỉ vậy thôi đâu”.
“Nếu như lịch trình đầy đủ thì cách anh nói chắc chắn một trăm phần trăm có thể thực hiện được, chỉ cần bỏ tiền thì có thể tìm được đoàn đội thích hợp”.
“Nhưng khó khăn lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là lịch trình, những thứ này cần có sự phối hợp của các nhân viên chuyên nghiệp, cộng thêm cả kỹ năng chuyên môn của họ, đều quyết định thời gian quay bộ phim này”.
“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, giả sử trong một vở kịch, diễn viên ok, quay phim ok, tất cả mọi thứ đều ok, nhưng chuyên viên ánh sáng kém một chút là lại phải quay lại”.