Quách Đào lại càng phấn khích, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Ở đoàn phim, La Hâm thuộc dạng ngây ngốc đơn thuần bị ức hiếp cũng không phản kháng lại.
Suốt này cúi gằm đầu tạo nên ấn tượng rụt rè e sợ, một người như vậy khó tránh khỏi bị rất nhiều người bắt nạt, nhưng từ trước đến nay La Hâm đều chỉ yên lặng thừa nhận, đừng nói là trả đũa.
Advertisement
Mọi người chỉ cho là cậu ấy hèn yếu, nhưng chẳng ngờ lại còn là cao thủ võ lâm.
“Những chiêu thức này của tôi chẳng qua là động tác võ thuật đẹp, biểu diễn còn có thể, đánh người thì không dùng được”.
La Hâm giải thích, chỉ là lúc cậu ấy nói những lời này lại đưa tay lên lau mồ hôi trán.
“Không quan trọng, không quan trọng, diễn xuất vốn là động tác võ thuật đẹp, hôm nay có thể coi như tôi nhặt được bảo vật rồi ha ha ha ha!”
Quách Đào cao hứng hoa tay múa chân nghiêng đầu về phía Diệp Vĩnh Khang nói: “Quản lý Diệp, bây giờ đã chọn được vài nam chính và nữ chính, tiếp theo vai phụ cũng không thành vấn đề, nhiều nhất trong hai ngày là xong!”
“Được, bên diễn viên giao cho ông, có cần gì thì cứ việc nói với tôi”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu với đối phương rồi nhìn La Hâm nói: “La Hâm, cậu đi cùng tôi một chuyến”.
La Hâm đi theo Diệp Vĩnh Khang đến một nơi không người: “Quản lý Diệp, tìm tôi có chuyện gì vậy”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt La Hâm, thờ ơ nói: “Bộ quyền pháp mà cậu mới đánh là học được ở đâu?”
La Hâm ngây người, vội vàng cười nói: “Anh muốn hỏi chuyện này à, trước đó tôi đã nói rồi,tôi lăn lộn ở đoàn phim rất nhiều năm, xem không ít diễn viên đánh võ, sau đó thì ghi nhớ động tác của bọn họ…”
“Tôi muốn nghe cậu nói thật!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cắt đứt đối phương, thân hình hơi nghiêng về phía trước một chút, trong lời nói xen lẫn chút áp lực vô hình: “Cậu có thể lừa gạt được người khác nhưng không lừa được tôi đâu”.
“Bộ quyền pháp cậu vừa đánh ra không chỉ không phải là làm màu, mà là từng chiêu đều có thể giết người, rõ ràng là một bộ võ công đánh giết tuyệt diệu lại tàn nhẫn, nói, cậu rốt cuộc là ai?”
“Quản lý Diệp, tôi…”
La Hâm bị nói trúng trọng tâm, nhất thời không biết phải làm sao, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khổ sở.
Diệp Vĩnh Khang chăm chú nhìn đối phương mấy giây, giọng dần dần trở nên hòa hoãn thành khẩn nói: “La Hâm, không cần biết trong chuyện này có bí mật gì, cậu tốt nhất nên nói rõ sự thật cho tôi”.
“Không phải tôi cố tình nói quá, chuyện này có thể liên quan đến tính mạng của cậu, không chỉ có vậy, nếu không may có thể sẽ kéo theo càng nhiều người dính vào”.
“Hơn nữa tôi đảm bảo tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này với những người không liên quan”.
Sau khi nghe xong, La Hâm rõ ràng bị dọa run rẩy: “Chuyện này… nghiêm trọng như vậy sao?”
“Cậu thấy tôi lừa cậu thì có ích lợi gì?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lại.
La Hâm căng thẳng đến trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau một lúc do dự cuối cùng cũng quyết định, nói: “Được, vậy tôi sẽ nói cho anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi tuyệt đối không thể nói với người ngoài”.