Mà con mắt nhìn người của Diệp Vĩnh Khang cũng rất tốt, Hoàng Đào quả thực là một người rất có năng lực, chẳng bao lâu sau đã tập hợp được tất cả nhân viên nam có độ tuổi phù hợp trong khu vực nền tảng điện ảnh ở quảng trường Tây.
Từ xa nhìn lại thấy rất đông, có khoảng hơn một trăm người.
“Anh Diệp, người anh cần tìm đều ở đây rồi”.
Advertisement
Hoàng Đào nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, cũng vội vàng bước lên báo cáo.
Mọi người được gọi khẩn cấp đến quảng trường giữa đêm đều vô cùng bối rối, không biết phải làm gì.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi gọi mọi người tới đây là để chọn ra một người làm nam chính trong bộ phim mới của công ty”.
“Hả?”
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Mấy diễn viên chủ chốt trong công ty đều là bị Tiểu Mã dẫn đi, số còn lại đều là những diễn viên ít tiếng tăm.
Hơn nữa, hầu hết những người này đều là nhân viên, làm những công việc lặt vặt bên đạo cụ hay gì đó.
Chuyện làm nam chính là điều mà bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới, cho nên khi nghe Diệp Vĩnh Khang nói lời này, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Mấy người chúng tôi làm được sao?”
Một người rụt rè thấp giọng nói, ngữ điệu tràn đầy hoài nghi cùng không tự tin, dù sao đây cũng là vai nam chính.
“Không ai sinh ra đã biết làm điều gì đó”.
Diệp Vĩnh Khang đại khái lặp lại những gì anh vừa nói với Tô Tô: “Chỉ cần có tự tin vào chính mình, cho dù chịu bao cực khổ, vẫn quyết tập học hỏi thì nhất định sẽ làm được mọi thứ”.
“Nhưng tôi phải nói trước, mặc dù lần này là chọn vai nam chính, nhưng mọi người cũng đừng chỉ nghĩ đến ánh hào quang của nam chính”.
“Tôi tin rằng mọi người đều đã biết tình hình hiện giờ của công ty vô cùng gay go”.
“Nam chính cũng không phải vai diễn dễ, nhất định phải có trách nhiệm và dung khí gánh vác sự sống chết của công ty trên vai”.
“Hơn nữa vì thời gian gấp rút cho nên quá trình quay phim chắc chắn sẽ khổ cực hơn nhiều so với trước đây, sẽ khó có thời gian nghỉ ngơi cho đến khi quá trình quay phim kết thúc”.
“Bây giờ, bất kỳ ai sẵn sàng chịu gánh vác trọng trách này, quan trọng nhất là tự tin vào bản thân thì hãy tiến lên trước một bước!”
Diệp Vĩnh Khang nói xong, mọi người vẫn không hề nhúc nhích.
Đám người nhìn nhau thì thào to nhỏ. Mặc dù vai nam chính rất hấp dẫn, nhưng bọn họ cũng không có dũng khí gánh vác trọng trách quan trọng này.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang ánh lên tia thất vọng, đồng thời anh cũng hiểu ra lý do tại sao những người này vẫn luôn tầm thường chẳng có tài cán gì như vậy.
Họ luôn thiếu dũng khí để đối mặt với thử thách và không có ý chí chiến đấu.
Nếu là anh, anh sẽ lập tức đứng lên không chút do dự khi gặp được cơ hội quý giá như thế này.
“Tôi có thể thử không?”
Đúng lúc này, một chàng trai trẻ trông rất thật thà đột nhiên rụt rè giơ tay lên nói.