Ầm ầm!
Khi Hạ Huyền Trúc nghe thấy mấy câu ba hoa khoác lác của Tiểu Mã, cô lập tức cảm thấy điên tiết.
Tuy nhiên Tiểu Mã hoàn toàn không để ý đến việc này, sau khi nói một mạch thì giơ tay ném hợp đồng trước mặt Hạ Huyền Trúc, hất cằm nói: "Tôi đã xét duyệt lại nội dung bên trong rồi, không có gì sai sót gì, chị ký tên đi”.
Advertisement
Soạt soạt soạt!
Hạ Huyền Trúc không nói nhiều lời, nắm lấy hợp đồng dứt khoát xé ra nát: "Mã Chí Khôn, cậu có biết mình đang nói gì không hả?"
"Hợp đồng của tôi!"
Tiểu Mã hét toáng lên, tim đau đến chết đi sống lại, đây là năm triệu tệ đấy, tuy rằng bây giờ hắn đã khá nổi tiếng, nhưng số tiền này đối với hắn vẫn là rất nhiều.
"Tại sao chị lại xé bỏ hợp đồng của tôi?"
Tiểu Mã đã tức giận, thậm chí còn hét vào mặt Hạ Huyền Trúc: "Chị thật ích kỷ, cho dù chị không nghĩ đến công ty cũng phải tính đến lợi ích của tôi, chị như vậy còn đòi làm lãnh đạo, cứ như thế tôi thấy công ty sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi!"
Bịch!
Tiểu Mã vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lập tức đứng dậy đá một phát: "Con mẹ nó, cậu hô to gọi nhỏ với ai đấy hả?"
Tiểu Mã bị đá một phát gục mặt xuống đất, loay hoay bò dậy khỏi mặt đất, vừa định tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, lại nhớ rằng mình đánh không lại đối phương, đành phải hung hăng mắng một câu, rồi đùng đùng bỏ đi.
"Mẹ kiếp, công ty ngu dốt, đồ ngu dốt, một lũ ngu dốt!"
Sau khi bước ra khỏi tầng dưới của công ty, Tiểu Mã vẫn còn đang mắng chửi, nghĩ đến việc mất bốn triệu tệ, trong lòng hắn lại nhói đau.
"Một kẻ ngu dốt, một kẻ bám váy vợ, chúng mày nhớ lấy cho ông!"
Tiểu Mã xoa xoa cái mông bị Diệp Vĩnh Khang đá đến mức thâm tím, cảm thấy trong bụng lửa giận không có chỗ nào xả ra.
Lúc này nghĩ tới Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang, hắn hận đến nghiến răng căm hận, cứ như kẻ thù giết bố, nhưng hắn hoàn toàn quên mất hắn có được ngày hôm nay là nhờ vào ai.
Két...
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt lạnh lùng, mặc vest đen bước xuống xe.
"Anh là Mã Chí Khôn phải không?"
Một người hỏi với giọng điệu không mang chút cảm xúc.
Tiểu Mã sửng sốt, nghi ngờ gật đầu: "Là tôi, xin hỏi các anh...”
"Phiền đi với chúng tôi một chuyến”.
Hai người đàn ông này không hề dài dòng, một trái một phải nhấc Tiểu Mã lên thẳng xe.
"Này này, các anh muốn làm gì? Có phải là bắt nhầm người rồi không, thả tôi ra, cứu mạng!"
Tiểu Mã liều mạng vùng vẫy, nhưng hai người đàn ông mặc vest lại vô cùng khỏe, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
"Hai người anh em, không phải là hai người nhận nhầm chứ? Tôi đâu có đắc tội với các anh, các anh muốn lấy tiền sao? Nói một con số đi, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.