“Ồ, nói vậy thì mấy người được coi là dũng sĩ, cướp của người giàu chia cho người nghèo à?”
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền liếc mắt nhìn đối phương, có thể thấy được đối phương không nói dối.
“Cũng không hẳn, anh em chúng tôi cũng không cao thượng như vậy”.
Anh Hổ thành thật trả lời: “Đối với những người như chúng tôi, sống ngày hôm nay hoàn toàn không biết còn có ngày mai hay không”.
Advertisement
“Vì vậy ngay sau khi chúng tôi nhận được tiền, chúng tôi sẽ tiêu nhanh nhất có thể, sống thêm ngày nào hay ngày ấy”.
“Hôm nay rơi vào tay cao thủ như anh, mấy anh em chúng tôi chỉ có thể coi là xui xẻo”.
Anh Hổ nói xong, đột nhiên dập đầu mấy cái với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, hôm nay bại trong tay anh, Chu A Hổ tôi nhận”.
“Nhưng tôi vẫn muốn chiến đấu cho tôi với mấy người anh em của tôi này một chút. Chỉ cần hôm nay anh tha cho chúng tôi, sau này mấy cái mạng nát của chúng tôi đều là của anh!”
“Chỉ cần một câu của anh, bảo anh em chúng tôi làm gì cũng được!”
Diệp Vĩnh Khang bình thản nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó cười nói: “Ông cũng khá thành thật đó”.
Sau khi nói xong, anh cầm một tờ giấy rồi viết mấy nét lên đó: “Tới địa chỉ này, gọi theo số điện thoại này, sẽ có người nói cho ông biết phải làm gì”.
Chu A Hổ bối rối cầm tờ giấy ghi số điện thoại liên lạc và địa chỉ: “Đây là…”
“Các người tự chọn đi!”
Diệp Vĩnh Khang phất tay: “Chuyện này tôi sẽ không tiếp tục tính toán nữa, khi ra khỏi cánh cửa này, các người có hai lựa chọn”.
“Thứ nhất, tiếp tục cuộc sống trước đây của các người, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra”.
“Thứ hai, cầm theo tờ giấy này, lựa chọn một cuộc sống khác. Nên làm thế nào tôi nghĩ các người nên tự mình quyết định, cút đi!”
Đám người Chu A Hổ tròn mắt nhìn nhau, sau đó đồng lòng quỳ lạy Diệp Vĩnh Khang vài cái rồi mới đứng dậy đi ra khỏi cửa, không nói thêm lời nào.
“Anh Diệp, sao anh lại thả bọn chúng đi như vậy!”
Sau khi bọn chúng rời đi, Hoàng Đào mới định thần lại, vội vàng nói: “Những kẻ này đều đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ai cũng không dám chắc liệu chúng có quay lại báo thù hay không”.
“Như này đi, tôi tìm người âm thầm theo dõi bọn chúng, sau đó lập tức báo cảnh sát, bắt hết bọn chúng lại để tránh rắc rối về sau…”
Hoàng Đào vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
Bụp!
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ giơ chân lên, tung một cú đá mạnh vào bụng Hoàng Đào.
Cả cơ thể Hoàng Đào bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất.
“Anh Diệp, anh làm gì vậy…”
Hoàng Đào đau đớn ôm bụng, giãy giụa cố gắng đứng lên khỏi mặt đất nhưng lại phát hiện ra mình không thể duỗi thảng lưng được.
Diệp Vĩnh Khang không nói gì mà dùng ngón chân gõ nhẹ vào con dao găm do anh Hổ để lại.
Soạt!
Soạt!