“Ồ? Đổi người rồi à?”
Anh Hổ ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó đột nhiên tức giận nói với Hoàng Đào: “Mẹ kiếp cái loại ông không quản chuyện được nữa à? Quản không được nữa thì còn ra vẻ cái đéo gì ở đây, cút sang một bên!”
Sau khi chửi mắng Hoàng Đào, anh Hổ liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Sau này việc ở đây do mày quyết đúng không?”
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh, trên mặt không chút cảm xúc, vừa lật xem một xấp văn kiện, trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên: “Đúng, sau này nếu như cần hợp tác, có thể liên hệ với Hoàng Đào trước, bây giờ ông ấy là trợ lý của tôi”.
“Hợp tác?”
Đám người anh Hổ sững sờ, nhìn nhau sau đó phá lên cười: “Thú vị đấy, đúng, đúng, đúng, cũng coi là hợp tác”.
Anh Hổ mỉm cười đứng lên, lấy ra một tờ giấy từ trong người, đập xuống bàn trước mặt Diệp Vĩnh Khang: “Chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của các anh, cũng coi là một loại hợp tác, vì vậy anh hãy trả phí quản lý an ninh tháng này đi, một trăm mười nghìn tệ, thấy anh là người mới tới, tôi sẽ bớt cho anh một số không, đưa một trăm nghìn tệ là được rồi”.
“Vừa nãy tôi nói rồi, nếu như cần hợp tác thì bàn bạc với Hoàng Đào trước”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn nghiêm túc lật xem tài liệu, nói xong không buồn ngẩng đầu lên.
“Mẹ, mày muốn chết đúng không?”
Đám côn đồ phía sau lập tức nổi giận đứng lên muốn xông tới.
“Từ đã!”
Anh Hổ khẽ vung tay lên, đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười khẩy nói: “Được, thú vị đấy, nếu đã là hợp tác, vậy thì cứ làm theo quy tắc đi”.
Nói xong gã nhướng mày nói với Hoàng Đào: “Chuyện này ông nói thế nào?”
Hoàng Đào vội vàng nịnh nọt nói: “Còn có thể nói thế nào nữa, chuyện của anh Hổ chúng tôi làm sao có thể mập mờ được, lập tức đưa tiền luôn ạ”.
Sau khi nói xong, ông ta quay đầu đẩy hóa đơn đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cười thảo mai nói: “Anh Diệp, bây giờ anh mới là người phụ trách, cần anh ký tên thì mới chi tiền được ạ”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn không ngẩng đầu lên, sau khi đọc xong hai trang cuối cùng của văn kiện, anh đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi qua một bên, làm động tác mời Hoàng Đạo: “Nào, ông ngồi xuống đây rồi nói chuyện”.
“Hả? Chuyện này…”
Hoàng Đào gãi đầu cười nói: “Anh Diệp, đây là chỗ của anh, tôi làm dám tùy tiện ngồi…”
“Ông còn biết là chỗ của tôi à?”
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi: “Chuyện ở đây ông có thể quyết định mà không cần tôi đồng ý, lẽ nào vị trí này không phải ông nên ngồi sao?”
“Anh Diệp, tôi không có ý này, tôi…”
Hoàng Đào sợ sợ hãi đến mức lắp bắp.
“Lần này bỏ đi, không còn lần sau đâu, nhớ kỹ, bây giờ thân phận hiện tại của ông chỉ là một trợ lý, trừ khi tôi ủy quyền, nếu không ông chỉ có quyền báo cáo thôi!”