Nhưng thái độ của hắn thì không khác gì các ngôi sao nổi tiếng, thậm chí còn quá quắt hơn.
Chỉ một mình hắn mà đoàn nhân viên gồm trợ lý, vệ sĩ, nhà tạo mẫu tóc và các nhân viên khác tổng cộng phải hơn hai mươi người.
Tính tình hắn cũng rất khó chịu, hôm nay mắng người như vậy là còn nhẹ, nhiều khi dở chứng còn giơ tay đánh người bừa bãi.
Chỉ cần thấy ai không thuận mắt thì người ấy sẽ gặp xui xẻo, dù sao bộ phim này cũng phải dựa vào lưu lượng của hắn để kiếm tiền, vì vậy cho dù là đạo diễn cũng không thể làm gì được hắn chứ đừng nói là những nhân viên khác.
Tóm lại, chỉ cần làm việc với Tiểu Mã ngày nào thì ngày ấy chính là cực hình với tất cả các nhân viên.
Advertisement
“Ồ, Vũ Tiền Long Tỉnh đúng không, đúng là trà ngon”.
Từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn duy trì nụ cười, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào: “Nhưng lần này tôi tới đây không mang theo Vũ Tiền Long Tỉnh, nhưng có mang theo trà ô long vang danh lẫy lừng Đại Hồng Bào, hay là cậu uống thử xem có quen không?”
“Ừm, cũng được, vậy để tôi thử xem”.
Tiểu Mã không hề tỏ ra khách sáo chút nào, thậm chí còn có chút cảm giác cao ngạo xa cách.
“Hoàng Đào, ông đi pha một tách trà cho Tiểu Mã”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại dặn dò Hoàng Đào một câu.
Hoàng Đào ngây ra, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, cười nói: “Được, để tôi đích thân đi pha”.
Một lúc sau, Hoàng Đào mang một tách trà đang bốc khói đi tới.
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy tách trà, đưa tới trước mặt Tiểu Mã, cười nói: “Uống thử xem hương vị này thế nào?”
“Đây chính là Đại Hồng Bào núi Vũ Di sao?”
Tiểu Mã cầm lấy tách trà, cẩn thận đánh giá một lượt rồi nhấp một ngụm, sau đó cau mày nói: “Đây mới là trà ngon, không hổ danh là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di!”
“Hương vị này cậu có hài lòng không?”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, sau này cứ pha trà theo tiêu chuẩn này cho tôi”.
Tiểu Mã có vẻ rất hài lòng với tách trà này, vừa nói vừa nhấp thêm mấy ngụm.
Mỗi khi uống một ngụm lại bày ra biểu cảm say mê.
“Vậy thì tốt”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Nếu đã như vậy, cậu xin lỗi La Hâm đi”.
“Xin lỗi?”
Tiểu Mã sửng sốt: “Xin lỗi cậu ta? Vì sao?”
“Bởi vì cậu ấy không làm gì sai”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào tách trà trong tay Tiểu Mã, khóe miệng nhếch lên một vòng cung đầy ẩn ý: “Tách trà này giống hệt với tách trà vừa rồi mà La Hâm pha cho cậu”.
“Nếu cậu đã thích hương vị này thì có nghĩa là không phải lỗi của La Hâm, mà là vấn đề khẩu vị của cậu, lẽ nào cậu không nên xin lỗi cậu ấy sao?”
Ngay khi những lời này được nói ra, một nhóm lớn các nhân viên bên cạnh không nhịn được cười, tất cả đều gồng cơ mặt, cố gắng không để cho cười ra tiếng.
“Đây lẽ nào không phải Đại Hồng Bào của núi Vũ Di sao?”
Sắc mặt Tiểu Mã thay đổi rõ rệt, lập tức gầm lên.
“Cậu có biết cái gì là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di không?”
Diệp Vĩnh Khang không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Trên toàn thế giới chỉ có năm cây mẹ Đại Hồng Bào còn sống trên núi Vũ Di”.
“Hơn nữa số lượng trà được sản xuất ra rất hiếm, năm cây mẹ cộng vào mỗi năm chỉ cho ra được không quá một kilogram lá trà”.
“Lá trà giống như bảo vật quốc gia này chắc không cần tôi phải giới thiệu nhiều nhỉ, chỉ cần là người có đầu óc, bình thường một chút đều có thể đoán ra được”.
Những lời này vừa nói ra, các nhân viên bên cạnh không thể kìm được nữa, lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang nói những lời này một cách rất bình tĩnh, hơn nữa cũng không có bất kỳ từ ngữ tục tĩu nào, nhưng lời nói đó lại có độ sát thương vô cùng cao, trực tiếp đẩy Tiểu Mã đến bờ vực của sự xấu hổ tận cùng.
“Anh chơi tôi!”
Tiểu Mã rồ lên, ném tách trà xuống đất vỡ choang!
“Đúng, tôi chính là đang chơi cậu đấy!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên duỗi một ngón tay ra chỉ vào mặt Tiểu Mã, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng!