“Vĩnh Khang, ngây ra làm gì thế, đến rồi”.
Trần Tiểu Túy đẩy nhẹ cánh tay của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, lúc này mới nhận ra máy bay đã hạ cánh an toàn xuống Giang Bắc rồi.
Advertisement
Lúc vừa bước ra khỏi sân bay, Diệp Vĩnh Khang nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng tạm thời bỏ hết những thứ phiền não này ra khỏi cơ thể.
Tuy rằng lần này chỉ ở Thiên Hải mấy ngày, nhưng Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy mình đã rời khỏi Giang Bắc rất lâu, rất lâu rồi.
Lần này chuyến đi đến Thiên Hải khiến cho anh vô tình gánh lên vai hai áp lực tâm lý rất lớn, chuyện này không biết là may hay rủi đây.
“Vĩnh Khang, lát nữa chúng ta đi ăn lẩu đi, mấy ngày rồi không ăn, em đói muốn chết rồi”.
Trần Tiểu Túy mỉm cười ôm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, lần này đến Thiên Hải đã giải quyết ổn thỏa chuyện giữa cô ấy và nhà họ Trần, khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Hôm khác đi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, cười nói với Trần Tiểu Túy: “Con gái anh tan học rồi, anh phải mau đến đón con, mấy ngày không gặp, anh nhớ con lắm”.
Trân Tiểu Túy sững sờ một hồi, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra khỏi cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu nói: “Ồ”.
Sơn trang nhà họ Diệp, phía Bắc.
“Lão phu nhân, thứ lỗi cho sự kém cỏi của lão phu, bệnh tình của cậu chủ quả thực quá hiếm gặp, lão phu không thể chữa khỏi được”.
Một ông lão đeo gọng kính đen kính cẩn nói với lão phu nhân nhà họ Diệp.
Lão phu nhân nhà họ Diệp ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ gụ phủ da hổ trắng, mắt hơi khép lại, tay trái nhẹ nhàng nghịch một chiếc cờ lê màu xanh đậm bằng ngọc bích đang nằm trong tay phải.
Khuôn mặt nhăn nheo không chút dao động, không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Ông lão thấy đối phương không nói gì, hơn nữa cảm nhận được bầu không khí có chút trầm mặc liền thận trọng nói: “Lão phu nhân, lão phu sức lực có hạn, thật sự không thể nào chữa cho cậu chủ được, mong lão phu nhân hiểu cho, vậy thì lão phu không quấy rầy nữa”.
Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân nhà họ Diệp, thấy đối phương không có phản ứng gì liền nhanh chóng xoay người đi về phía cửa.
“Đợi đã”.
Lúc này, lão phu nhân nhà họ Diệp đột nhiên chậm rãi lên tiếng.
Ông lão rùng mình một cái, quay người run rẩy nói: “Lão phu nhân còn gì muốn dặn dò nữa sao?”
Lão phu nhân nhà họ Diệp nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Ông còn chưa lấy tiền khám mà”.
Ông lão vội vàng nói: “Lão phu bất tài, không chữa khỏi được bệnh của cậu chủ, làm gì còn mặt mũi nào nhận tiền chữa bệnh nữa, nếu lão phu nhân có ý định này, lão phu đã…”
“Ông là thầy thuốc, thầy thuốc khám bệnh, làm gì có chuyện không trả tiền được. Ông đang muốn người khác nói này nọ nhà họ Diệp đúng không?”
Giọng điệu của lão phu nhân rất bình tĩnh, sắc mặt không có chút dao động nào.