“Nằm kẹp giữa hai cường quốc, hơn nữa luôn rất khép nép ẩn mình, vì vậy rất ít người biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Bộ lạc của chúng tôi chưa bao giờ xuất hiện trên bản đồ”.
“Bộ lạc của chúng tôi coi trọng sự trong sạch của huyết thống, đặc biệt là chi của chúng tôi, thuộc Vương tộc trong bộ lạc, lại càng không thể có quan hệ thông qua với người ngoại tộc”.
“Tuy nhiên, bố tôi trong một nhân duyên bất chợt đã yêu một người phụ nữ Long Hạ, cũng chính là mẹ của tôi và Nhất Huyền”.
Advertisement
“Ông ấy không màng sự phản đối của mọi người, nhất quyết lấy mẹ tôi về. Bởi vì ông ấy là Vương tộc, đồng thời là người kế thừa vị trí thủ lĩnh của bộ lạc. Mặc dù mọi người không tránh khỏi có lời day dứt, nhưng không ai dám công khai phản đối cả”.
“Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Khi mẹ tôi mang thai tôi và Nhất Huyền, những kẻ xấu xa bắt đầu nhân cơ hội tấn công”.
“Họ buộc bố tôi một là cút khỏi bộ lạc, hai là chủ động nhường quyền thừa kế”.
“Kết quả bố tôi là đồ đểu cáng, đã làm ra chuyện vô lương tâm tày trời!”
“Vào ngày mẹ tôi sinh tôi và Nhất Huyền, ông ta lại đi tìm kiếm tình yêu mới. Tôi và Nhất Huyền vừa được sinh ra, đồ súc sinh già đó lại vô nhân tính âm thầm đưa mẹ tôi ra khỏi bộ lạc, còn thông báo với bên ngoài rằng là do mẹ tôi tự đi!”
“Sau khi tôi và Nhất Huyền lớn lên đã hiểu chuyện, bất cứ lúc nào cũng muốn thay mẹ tôi trả thù”.
“Nhưng bố tôi, đồ súc sinh đó lại là tộc trưởng của bộ lạc, hai người chúng tôi không thể làm gì ông ta được!”
“Cách tốt nhất là dùng lời dạy của tổ tiên, theo lời dạy của tổ tiên chúng tôi có một điều rằng, chồng nhất định phải đối xử tốt với vợ mình”.
“Nghe nói mẹ tôi có thói quen ghi nhật kí, hơn nữa khi bà ấy rời đi quyển nhật ký ấy cũng biến mất theo!”
“Vì vậy tôi và Nhất Huyền đoán rằng, bên trong cuốn nhật ký đó nhất định có ghi chép về những hành động vô nhân đạo mà bố tôi đã làm với bà ấy trong nhiều năm qua!”
“Sau đó khi tôi Nhất Huyền mở rộng điều tra từ nhiều hướng, cuối cùng đã tìm thấy manh mối về mẹ!”
“Sau khi biết rằng lúc đó mẹ tôi đã quay về Long Hạ, bà ấy u buồn cả ngày, không bao lâu thì trầm cảm mà mất”.
“May mắn thay nhận được sự giúp đỡ của một cao nhân, đặt một viên ngọc định hồn vào miệng bà ấy, sử dụng trang sức vàng bạc để làm chất dẫn, giúp cho thi thể của mẹ tôi không bị thối rữa”.
“Tôi và Nhất Huyền cuối cùng đã tìm được nơi chôn cất của mẹ, nhưng ở cửa hang có một con quái vật canh giữ”.
“Chúng tôi đã thử rất nhiều cách nhưng liên tục thất bại. Cuối cùng anh Diệp xuất hiện, vì vậy chúng tôi mới nghĩ ra cách mượn tay của anh Diệp để trừ khử con quái vật đó”.
“Sau khi trừ khử được con quái vật đó, lợi dụng lòng tin và trách nhiệm mà trước đó tôi đã tạo ra để giết chết mấy người”.
“Như vậy, không chỉ có thể bảo vệ được sự vẹn toàn của mẹ tôi mà còn có thể lấy được cuốn sổ ghi đầy tội ác của bố tôi”.
“Đến lúc đó khi tôi lấy được cuốn sổ này mang về bộ lạc, tôi sẽ khiến ông ta phải lăn từ trên đàn tế thần xuống, nhận hình phạt khắc nghiệt nhất từ bộ lạc để báo thù cho mẹ tôi!”
Mao Nhất Trụ nói xong, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe.
Mặc dù Mao Nhất Huyền ở bên cạnh đã che kín mặt, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng từ đôi vai hơi run rẩy, có thể nhìn ra được hai anh em này đã áp lực và dằn vặt như thế nào suốt bao nhiêu năm qua.
“Sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng!”
Lúc này, Trương Tịnh vốn có IQ cao nghi hoặc nói: “Thứ nhất, vừa nãy anh nói khi đó bố anh không màng sự phản đối của mọi người, thậm chí mạo hiểm nguy cơ có thể sẽ mất đi vị trí thừa kế thủ lĩnh của bộ lạc, nhất quyết đòi lấy mẹ của anh”.
“Như vậy cho thấy bố anh nhất định không phải loại người bạc tình bạc nghĩa như vậy, cho nên những chuyện xảy ra sau đó cực kỳ không hợp lý”.