Sau khi nói xong, Trương Tịnh bình tĩnh nói tiếp: “Chị Trương, sai lầm đầu tiên mà chị vừa nói là về chuyện anh trai tôi thích chị”.
“Từ nhỏ tôi và anh trai cùng nhau lớn lên, tôi chưa từng nghe anh ấy nói thích cô gái nào, chị là người đầu tiên”.
“Khi anh trai tôi rảnh rỗi luôn nhắc đến chị với tôi, có thể thấy được rằng anh ấy thực sự thích chị”.
Advertisement
“Xì, nếu như thích, sao anh ta lại…”
Trương Tịnh đang chuẩn bị nổi điên, Diệp Vĩnh Khang đã cắt ngang: “Đợi cô ấy nói xong đã”.
Mao Nhất Huyền khẽ gật đầu với Diệp Vĩnh Khang, tỏ vẻ cảm kích, sau đó nói tiếp: “Thứ hai, anh trai tôi không phải kẻ điên mất trí, hồi nhỏ, một con cá vàng nhỏ nuôi ở nhà chết, anh ấy đã khóc suốt nửa ngày”.
“Nếu như không có sự lựa chọn, anh trai tôi đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết”.
“Thứ ba, vừa nãy chị nói muốn sau khi xuống núi sẽ lột da anh trai tôi, nói thật, nhà họ Lý của chị ở Thiên Hải quả thực là có thể một tay che trời, nhưng nếu như muốn động đến anh trai tôi, trừ khi là anh trai tôi tình nguyện, nếu không cả nhà họ Lý của chị cũng không thể làm tổn thương anh tôi dù chỉ là một cọng lông”.
“Cô…”
“Hơn nữa bao gồm cả hiện giờ!”
Mao Nhất Huyền đột nhiên tăng âm lượng, mặc dù đã dùng khăn che mặt nhưng lúc này vẫn có thể cảm nhận được cô ta đang nhìn thẳng vào Trương Tịnh.
“Từ khoảnh khắc chị đặt chân lên núi Lan Đình, nếu như chúng tôi muốn giết chị, đối với tôi và anh tôi mà nói thì không khác gì bóp chết một con kiến cả!”
“Nhưng chị không cần phải căng thẳng, có anh Diệp ở đây, không ai có thể làm hại chị”.
“Nhưng chị hình như cũng không nên cảm ơn anh Diệp này, bởi vì không phải là anh Diệp thì hôm nay chị đã không xuất hiện ở đây”.
Trương Tịnh nghe xong câu này đầu óc mơ màng.
Trần Tiểu Túy ở bên cạnh vì có Diệp Vĩnh Khang đứng đó, cho nên tỏ ra rất bình tĩnh, sau khi suy ngẫm một chút liền lên tiếng: “Ý của cô là, thật ra tất cả mọi chuyện lần này đều là nhắm vào Vĩnh Khang sao?”
Mao Nhất Huyền khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, nhẹ giọng nói: “Thực ra dùng từ này cũng không thích hợp, nói đúng ra thì nên gọi là lợi dụng!”
Nói xong, Mao Nhất Huyền thở dài một hơi: “Chuyện đã đến nước này, bây giờ, để tôi nói toàn bộ sự thật cho các người”.
“Trên đời này làm gì có thứ gọi là ma quỷ, vì vậy tất cả mọi chuyện đều là do tôi và anh tôi bày ra”.
“Ba dấu tay đẫm máu trên cửa sổ khách sạn của chị đêm qua là do tôi bôi trước một loại thuốc thảo dược đặc biệt lên tấm kính”.
“Loại thảo dược này không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt kỳ lạ”.
“Và mùi hương này chỉ có thể ngửi thấy bởi một loại sinh vật gọi là dơi máu”.
“Hôm đó tôi không lên sân thượng, tôi chỉ cần đứng ở gần khách sạn, thả ba con dơi máu đã chuẩn bị trước”.
“Đặc điểm lớn nhất của loài dơi máu là nhận thức cực kỳ kém, cơ thể rất yếu ớt. Khi ngửi thấy mùi khó cưỡng, chúng sẽ tự nhiên lao vào như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa”.
“Cuối cùng chúng sẽ đập vào kính và vỡ tung, để lại ba dấu vết tương tự như dấu tay đẫm máu của một đứa trẻ”.
Mao Nhất Huyền tiếp tục nói: “Còn có bức thư với dòng chữ màu đỏ cũng là do tôi bỏ vào”.