Mao Nhất Trụ không chờ đợi được lôi kéo Trương Tịnh đi về trước, Trần Tiểu Túy đưa mắt dò hỏi Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó kéo Trần Tiểu Túy đi về phía trước dọc theo cầu đá trơn trượt kia.
Trước hang núi có một khoảng đất rộng tầm hai mươi mét vuông, mấy người vừa đi tới khoảng đất trống kia, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Ầm!
Advertisement
Cây cầu đá phía sau bỗng nhiên bị nổ tung trong một màn ánh lửa và khói súng.
“Đệch!”
Mao Nhất Trụ mắng, trước tiên giang hai tay bảo vệ ở phía trước ba người, thay ba người chặn lại một ít đá vụn bay tới và sóng khí.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Tịnh sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy.
“Đừng hoảng hốt, trước hết hãy bình tĩnh lại!”
Mao Nhất Trụ hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh lên đùi, cắn răng nói: “Không ngờ rằng truyền thuyết đó là thật!”
"Truyền thuyết gì?"
Trương Tịnh vội vàng hỏi.
Mao Nhất Trụ hít một hơi, nhìn cây cầu đá chỉ còn chưa tới nửa đoạn, chậm rãi nói: “Người ta đồn rằng vào thời kháng chiến, nơi đây là nơi đóng quân của một đội quỷ binh, bị dồn ép vào đường cùng nên sắp đặt rất nhiều bom ở đây, muốn nơi này nổ tan tành”.
“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, đội quỷ binh kia đột nhiên đồng loạt mất tích, ngay cả dấu vết cũng không có, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy”.
“Đội du kích vào đây tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy một chút đầu mối nào nên đành ở đây một thời gian dài để phá sạch bom, nhưng lại không ngờ rằng, đội quỷ binh kia lại đặt một ít dưới cầu”.
“Nơi này hàng năm không có người, khi mấy người chúng ta vừa đi qua có thể đã vô tình chạm phải ngòi nổ của bom, sau đó dẫn đến phát nổ”.
“Mẹ kiếp, mấy người chúng ta thật sự quá xui xẻo, chuyện này mà cũng có thể gặp phải!”
Trương Tịnh nghẹn ngào nói: “Vậy chúng ta trở về kiểu gì đây?”
Mao Nhất Trụ cắn răng nói: “Bây giờ đã không còn đường lui, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể đi vào đó trước, đi thôi, không biết lần này ông trời còn muốn chúng ta sống hay không!”
Nói xong, Mao Nhất Trụ nghiến răng, dẫn đầu đi về phía hang núi tối om kia.
Bốn người bọn họ sử dụng đèn pin, vẫn duy trì đội hình như trước, Mao Nhất Trụ dẫn đường, Trương Tịnh theo sát phía sau, Diệp Vĩnh Khang dắt Trần Tiểu Túy đi theo sợi chỉ đỏ về phía trước.
May mắn thay, hang núi này tương đối khô ráo, đầy đủ không khí, không gian cũng tương đối rộng nên việc đi lại trong này không quá khó khăn.
Chỉ duy nhất một điều khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đó là sự yên tĩnh xung quanh.
Mấy người bọn họ đi vào phía trong dọc theo sợi chỉ đỏ chừng mười phút, đột nhiên có mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
“Mùi gì thế?”