Vào lúc này, bên ngoài bất chợt nổi lên một cơn gió lạ, cửa sổ và cửa gỗ của ngôi miếu vốn đã yếu, giờ lung lay kêu két két.
"Mẹ kiếp, có hy vọng, thứ kia đến rồi!"
Mao Nhất Trụ hung hăng vỗ đùi, nghiêm mặt dặn dò mấy người họ: "Lát nữa mọi người tuyệt đối đừng phát ra tiếng động, cứ ở bên cạnh, bất kể nhìn thấy nghe thấy gì, cũng không được phát ra tiếng động, cũng đừng di chuyển lung tung, nhớ kỹ".
Advertisement
Cậu ta nói xong còn cố ý quay về phía Diệp Vĩnh Khang chắp tay nói: "Anh trai, lần này coi như tôi cầu xin anh, coi như giúp tôi, được không?"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Được, được, được, lần này tôi hứa nghe theo chỉ huy được chưa?”
Mao Nhất Trụ nghe xong mới yên tâm bước đến bên đống hương hoa trái cây, đầu tiên thở ra một hơi dài, sau đó mới từ từ khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó hơi nheo mắt lại, miệng cậu ta như lẩm bẩm mấy câu thần chú.
Bên ngoài ngôi miếu gió lạnh thổi từng trận, cùng với những câu thần chú của Mao Nhất Trụ, bầu không khí có vẻ vô cùng ma mị.
Bịch! Bịch! Bịch!
Khoảng hai phút sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.
Trái tim Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy lên cổ họng, đã là nửa đêm, lại là khu vực cấm trên núi Lan Đình, thứ gõ cửa bên ngoài nhất định không phải người !
Còn trên mặt Mao Nhất Trụ lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta làm động tác cấm lên tiếng với mấy người họ, sau đó nhanh chóng lấy ra một cuộn tơ đỏ từ trong ba lô, đi về phía cửa.
Sau khi đẩy cửa vang lên tiếng cót két, Mao Nhất Trụ bước ra ngoài, rồi trở tay đóng cửa lại.
Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh còn ở trong ngôi miếu vô cùng lo lắng, Diệp Vĩnh Khang ra hiệu cho hai cô gái để họ an tâm, không cần sợ hãi, lúc này họ mới cắn răng tiếp tục giữ im lặng, tập trung tinh thần quan sát động tĩnh bên ngoài.
"Trong phòng này có gì, hình như tôi ngửi thấy thứ gì đó rất ngon”.
Lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt của một cậu bé.
Nghe giọng cũng chỉ mới năm sáu tuổi, có điều ngữ điệu lại rất trầm tĩnh. .
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy không khỏi nổi da gà, sao lúc này ở đây lại xuất hiện một đứa trẻ?
Sau đó giọng của Mao Nhất Trụ vang lên: "Trong đó có rượu, có thịt, nhưng hôm nay cháu không thể ăn”.
"Tại sao?"
Giọng nói non nớt ấy: "Lẽ nào bên trong có người? Sao cháu lại không ngửi thấy chứ”.
Mao Nhất Trụ giải thích: "Ba người sắp chết, mùi người không còn bao nhiêu, cháu không ngửi được là chuyện bình thường”.
"Vậy phải làm sao?"
Giọng nói non nớt của cậu bé lại hỏi.
Mao Nhất Trụ trả lời: "Thế này đi, tôi thấy bọn chúng cũng không sống nổi qua sáng mai đâu, tối mai cháu lại tới đây, đến lúc đó chúng ta ăn một bữa lớn”.