Vù vù...
Vù vù...
Cùng với tiếng ve sầu khủng bố bốn phía xung quanh, người mặc áo đỏ càng lúc càng run lên dữ dội hơn, giống như bị điện giật, sau đó toàn thân từ từ đứng lên!
Advertisement
Sau khi đứng dậy, người đàn ông mặc đồ đỏ bắt đầu vừa run rẩy vừa chậm rãi đi về phía trước.
Mà tư thế về phía trước của ông ta rất kỳ lạ, cơ thể run rẩy dữ dội, cánh tay lắc lư kịch liệt, bước đi cực kỳ cứng ngắc!
Trần Tiểu Túy nắm chặt cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, Trương Tịnh cũng sống chết giữ lấy Mao Nhất Trụ, hai cô gái đã căng thẳng đến cực hạn.
Trên trán Mao Nhất Trụ cũng đầm đìa mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hết sức khiếp sợ!
"Giả thần giả quỷ!"
Đúng vào lúc cực kỳ áp lực này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lên phía trước một tiếng: "Mặc kệ ông là thứ gì, hôm nay tôi nhất định phải lột da của ông!"
Nói xong anh chuẩn bị lao về phía trước, hoàn toàn không quan tâm thứ trước mắt là gì, trong từ điển của Diệp Vĩnh Khang, chỉ có nguy hiểm, chưa bao giờ có khái niệm bị động.
"Để đó cho tôi, anh bảo vệ hai người họ!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ đột nhiên hét lớn một tiếng, rút từ trong ba lô ra một cây dùi kim loại dài gần bằng một bàn tay, to bằng ngón tay cái, một bước lớn phóng nhanh về phía trước.
"Mao Nhất Trụ!"
Trương Tịnh ở phía sau không khỏi kêu lên một tiếng.
Mà lúc này, Mao Nhất Trụ đã đuổi kịp người đàn ông mặc đồ đỏ, từ sau lưng hung hăng cắm cái dùi vào đỉnh đầu người đàn ông mặc áo đỏ ấy!
Bịch!
Theo sau một tiếng động trầm đục, người đàn ông mặc đồ đỏ run rẩy dữ dội trong giây lát rồi lại ngã ngồi trên mặt đất.
Khác ở chỗ, lần này sau khi ngồi xuống, đầu nghiêng sang một bên, hiển nhiên lúc này mới thật sự đã chết.
"Không sao rồi!"
Mao Nhất Trụ cũng vô cùng yếu ớt đặt mông ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy tay về phía bên này.
Ba người Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy về phía trước.
"Đây là thứ gì vậy... a!"
Trương Tịnh vừa hỏi, vừa chạy tới phía trước mặt người mặc áo đỏ xem xét, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, cả người liên tiếp lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Đây là...”
Trần Tiểu Túy bị dọa sợ biến sắc, nhưng bởi vì được Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay nên cũng coi như là khá trấn tĩnh.
Không phải hai cô gái làm quá lên, mà là mặt mũi của thứ này thật sự kinh hãi đến mức Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy khuôn mặt của thứ đó đã hoàn toàn khô nhăn, có những nếp nhăn như những con giun che kín đầy cả khuôn mặt, hai hốc mắt sâu hoắm đen kịt, lúc nhúc những con bọ đen dài!
Rõ ràng là một cái xác khô đang thối rữa!