Bỗng chốc lớp sương mù dày đặc màu xám trắng đã bao trùm phía trước, Mao Nhất Trụ nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng trong ba lô rồi vung về phía trước, sau đó cậu ta quay người nắm lấy tay Trương Tịnh, Trương Tịnh cũng quay lại, vươn tay kéo Trần Tiểu Túy đi cùng.
Một tay Diệp Vĩnh Khang nắm lấy tay Trần Tiểu Túy, đi phía sau chịu trách nhiệm ở cuối.
Màn sương mù dày đặc màu xám trắng kia lập tức bao phủ lấy bọn họ trong chớp mắt, sương mù rất dày, vì thế cho dù đang nắm tay nhau, họ vẫn không thể nhìn thấy rõ đối phương, bị màn sương mù dày đặc che phủ hoàn toàn, chỉ có thể nắm tay nhau thật chặt rồi tiếp tục đi về trước.
Advertisement
Mấy người cứ đi trong màn sương mù dày đặc khoảng chừng năm phút, đột nhiên một giọng nói già nua truyền đến từ phía sau: “Tịnh Tịnh, cháu định đi đâu vậy?”
"Bà nội...”
Trương Tịnh đang định chuẩn bị quay đầu theo bản năng thì đột nhiên lại nghe thấy Mao Nhất Trụ trầm giọng quát: “Không được quay đầu, đừng lên tiếng, tiếp tục đi về trước!”
Trương Tịnh sửng sốt, sau khi phản ứng lại, sau lưng cô ấy bất chợt ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Làm sao bà nội lại xuất hiện ở đây?
Nhưng giọng nói lúc nãy nghe chân thực như vậy, thế ai là người đã lên tiếng?
Mấy người lại tiếp tục đi về phía trước được mấy phút, một giọng nói già nua lại xuất hiện phía sau bọn họ một lần nữa: “Tiểu Túy, sao cháu lại ở đây?”
Là tiếng của lão phu nhân nhà họ Trần.
Nhưng vì lúc nãy vừa mới trải qua nên Trần Tiểu Túy biểu hiện rất bình tĩnh, cô ấy cắn chặt răng, vừa không lên tiếng và cũng không quay đầu lại.
“Tiểu Túy, sao cháu lại không trả lời bà nội, bà nội trẹo chân, cháu tới đỡ bà nội đi, ôi, ôi”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần theo sát phía sau.
Trên trán Trần Tiểu Túy đầm đìa mồ hôi lạnh, Diệp Vĩnh Khang có thể cảm thấy rõ cả người Trần Tiểu Túy đang run lên.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì không lên tiếng cũng không quay đầu lại.
Giọng nói phía sau càng lúc càng đến gần: “Tiểu Túy, cháu thật sự không quan tâm đến bà nội à? Ha ha ha ha, bà nội hiểu cháu nhất, cháu sẽ quay đầu lại thôi...”
Giọng nói đó vẫn là giọng của lão phu nhân nhà họ Trần, nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên quỷ dị, từng trận cười nham hiểm phát ra, hơn nữa càng lúc càng đến gần cứ như người đang ở ngay sau lưng.
"Chạy!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ bỗng nhiên quát lên, lôi kéo mấy người chạy về phía trước.
“Ha ha ha ha...”
Âm thanh kia vẫn theo sát phía sau.
“Mẹ kiếp!”
Không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy tức giận, lập tức không còn quan tâm được nhiều như thế nữa, anh quay người phẫn nộ quát với phía sau: “Tao mặc kệ mày là thứ quái quỷ gì, có gan thì đi ra!”