Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Mao Nhất Trụ rít mạnh điếu thuốc: “Tôi chưa nói với ai về chuyện này vì tôi vẫn chưa thể chắc chắn Trương Tịnh hiện giờ có phải là người thật hay không”.
“Nếu phải thì người trước đó tôi nhìn thấy là ai”.
Advertisement
“Nếu không phải thì tôi muốn biết đây là thứ gì, rốt cuộc muốn làm gì”.
“Thế nên cách tốt nhất là bình tĩnh trước, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, quan sát sự thay đổi, lúc nào cũng phải đề phòng là được”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, đây là cách hay, cứ thế trước đã, đến lúc lên đường rồi”.
Mấy người tiếp tục men theo con đường nhỏ đi lên núi, Mao Nhất Trụ tỏ vẻ rất tự nhiên, vẫn cứ cười đùa ha ha, thỉnh thoảng còn trêu Trương Tịnh vài câu, bầu không khí cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.
“Tiểu Túy, em đợi anh một lát, anh buộc lại dây giày”.
Diệp Vĩnh Khang bỗng ngồi xổm xuống tỏ ý Mao Nhất Trụ và Trương Tịnh cứ đi tiếp, Trần Tiểu Túy ở lại bên cạnh anh.
“Tiểu Túy, anh nói em nghe là được, đừng để người khác nhìn thấy”.
Diệp Vĩnh Khang vừa buộc dây giày vừa bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, được thôi, đợi lúc nào về Giang Bắc rồi em dẫn anh đi”.
Trần Tiểu Túy là một người phụ nữ khá thông minh, lập tức hiểu ý Diệp Vĩnh Khang, cố ý bày ra dáng vẻ cười nói vô tư.
“Mao Nhất Trụ có vấn đề, đề phòng cậu ta”.
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Thật mà, ha ha!”
Trần Tiểu Túy bật cười đáp, mặc dù cảm thấy ngờ vực nhưng lại không hỏi gì, cô ấy chỉ cần làm theo lời Diệp Vĩnh Khang nói là được.
Thật ra tinh thần Trần Tiểu Túy vẫn luôn chịu áp lực rất lớn, kể từ chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua đến khi tận mắt nhìn thấy hai “Trương Tịnh” lúc nãy.
Giờ thì Diệp Vĩnh Khang bỗng nói cô ấy đề phòng Mao Nhất Trụ.
Cũng may cô ấy là Trần Tiểu Túy, nếu đổi thành cô gái khác thì chắc chắn đã suy sụp khi gặp những chuyện này rồi.
Mọi người làm như không có chuyện gì cứ thế đi tiếp, trên đường cười nói vui vẻ nhưng thật ra đều có ý đồ riêng của mình.
Diệp Vĩnh Khang biết rõ lần này lên núi Lan Đình chắc chắn sẽ gặp phải những chuyện khác thường.
“Phía trước là khu vực cấm”.
Đi được khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc, hít sâu một hơi chỉ vào hàng rào thép phía trước: “Bây giờ tôi muốn mọi người xác nhận lần cuối”.
“Mặc dù không ai biết trên đó chôn giấu bí mật gì, nhưng quả thật tồn tại một sự thật”.