“Ngày Cá tháng Tư là ngày mồng một tháng tư mà? Hôm nay đã là tháng chín rồi”.
Trần Tiểu Túy nghi hoặc đáp.
“Có hai ngày Cá tháng Tư mà, một ngày là ngày một tháng Tư do người phương Tây đề ra, ngày còn lại là ngày của Zimbabwe, là hôm nay đó”.
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang không muốn để Trần Tiểu Túy nghĩ nhiều nên đành tìm bừa một cái cớ.
“Zimbabwe? Bên đó cũng có ngày Cá tháng Tư à?”
Trần Tiểu Túy tỏ vẻ bán tín bán nghi.
“Ha ha, đương nhiên là có rồi! Bên đó cũng thịnh hành ngày nói dối lắm. Giờ đừng quan tâm nhiều thứ thế, đi ngủ sớm chút đi, mai còn phải dậy sớm nữa”.
Sau khi ôm Trần Tiểu Túy dỗ dành mấy câu, Diệp Vĩnh Khang cố tỏ vẻ ung dung đánh trống lảng. Lúc này Trần Tiểu Túy mới bớt sợ, chốc lát sau đã nằm ngủ say trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Đợi Trần Tiểu Túy say giấc nồng, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang mới dần dần trở nên sa sầm.
Tất cả những chuyện này thật sự quá quỷ dị, rất nhiều chỗ không thể giải thích được, điều này khiến cho người đã quen nắm giữ mọi chuyện trong tay như Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng rối rắm.
Diệp Vĩnh Khang cẩn thận đặt Trần Tiểu Túy qua một bên, sau đó rón rén xuống giường, vốn định nghiên cứu tiếp mấy dấu bàn tay máu kia nhưng khi kéo cửa sổ ra, lại ngạc nhiên phát hiện mấy dấu tay máu đó đã biến mất sạch sẽ!
Thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không giữ lại, như thể nó chưa từng tồn tại trên đời.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày mở tờ vàng mã bị vò thành một cục ra xem, sau đó phát hiện chữ bên trên cũng biến mất không thấy đâu!
Chẳng lẽ, thứ đó là có thật?
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ huyệt Thái Dương, bước chân anh in dấu hơn nửa trái đất, kiến thức uyên bác, chính mắt anh đã từng nhìn thấy rất nhiều hiện tượng kỳ lạ lý thú không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cho dù mấy chuyện kỳ lạ lý thú này có huyễn tưởng đến đâu thì phía sau nó luôn có cách lý giải hợp lý.
Cho nên Diệp Vĩnh Khang luôn là người vô thần, đến tận bây giờ vẫn không tin chuyện ma quỷ.
Nhưng việc vừa mới xảy ra nên lý giải sao đây?
Còn cả dòng chữ “người vào Lan Đình chết” là có ý gì?
Chẳng lẽ thật sự có những thứ vô hình nào đó đang cảnh cáo mình?
“Đệch, mặc kệ mày là thứ gì, có bản lĩnh thì bước ra ánh sáng đi!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận lẩm bẩm.
Dù anh cũng cảm thấy mấy chuyện vừa xảy ra hơi quái quỷ nhưng anh không hề thấy sợ, mặc kệ đó là thần hay quỷ, không cho ông đây đi, ông đây vẫn cứ đi đấy!
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Khang giả vờ không có chuyện gì, lái xe đưa Trần Tiểu Túy tới nơi đã hẹn.
“Tịnh Tịnh tới rồi kìa”.
Trần Tiểu Túy từ xa đã trông thấy Trương Tịnh đứng dưới bóng cây liễu lớn, xoay lưng về phía này.
“Tịnh Tịnh!”