Điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy kỳ lạ là không hiểu tại sao có người gõ cửa sổ tầng năm mươi vào đêm hôm, chuyện này rất khó với người bình thường.
Nhưng với cao thủ thì chỉ cần một sợi dây đơn giản là có thể làm được.
Nhưng thính lực của Diệp Vĩnh Khang rất tốt, có thể nghe ra được tiếng động này rất kỳ lạ, mặc dù giống như có ai đó đang đập vào cửa sổ nhưng ngoài tiếng động này ra thì không còn động tĩnh nào khác.
Advertisement
Nếu là thả dây thừng hoặc cách khác thì tuyệt đối không thể một mình tạo ra động tĩnh này, chắc chắn sẽ có tiếng động khe khẽ của những người khác.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không cảm nhận được gì.
Mấy giây sau, Diệp Vĩnh Khang bỗng hất chăn lên, lao đến trước cửa sổ với tốc độ nhanh như chớp, giơ tay lên kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn trống không.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Nhắm mắt lại!”
Diệp Vĩnh Khang lập tức xoay người nói với Trần Tiểu Túy một tiếng.
Nhưng vẫn hơi muộn.
A!!!!
Trần Tiểu Túy nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khiếp sợ hét lên.
“Đừng sợ, có anh đây!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước đến ôm Trần Tiểu Túy vào lòng: “Yên tâm, có anh đây, đừng sợ, thả lỏng”.
“Đó… đó là cái gì thế…”
Trần Tiểu Túy hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng giật mình trước mặt.
Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất cực lớn đó xuất hiện ba dấu tay màu đỏ như máu, lớn bằng bàn tay trẻ em.
Nửa đêm rồi mà đầu tiên là xuất hiện tiếng động đập vào cửa sổ, sau đó lại nhìn thấy thứ như vậy, dù tâm lý của Trần Tiểu Túy có tốt như thế nào cũng sẽ bị khiếp sợ đến mất hồn.
“Đừng sợ, em ở đây đừng đi đâu, anh qua đó xem thử, yên tâm, nhất định không có chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, cẩn thận quan sát ba dấu tay máu lớn bằng bàn tay trẻ em kia.
Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc thì ba dấu tay máu này không rõ lắm, chỉ là hình dáng trông có vẻ giống bàn tay trẻ em đập vào.
Nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Vì đây là tường bằng kính, thế nên Diệp Vĩnh Khang không thể sờ vào dấu tay màu đỏ đó, chỉ có thể quan sát qua một lớp kính.
Quan sát một lúc Diệp Vĩnh Khang càng nhíu chặt mày.
Vì ngoài ba dấu tay mái này, anh không tìm được dấu vết khác trên bức tường kính.
Bất kể là sợi dây rơi xuống hay dấu vết leo tường, dù kỹ thuật có tốt đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết, không thể làm được đến mức không có chút dấu vết nào như vậy.