“Tôi nói một lần cuối cùng, những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp từng bắt nạt Trần Tiểu Tuý khi trước đứng dựa vào tường cho tôi, nếu như ai không chủ động mà để tôi tra ra thì tội sẽ nặng hơn một bậc!”
Diệp Vĩnh Khang trầm mặt quát tháo đám người trong phòng.
Phịch!
Advertisement
Trần Sương là người đầu tiên quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Cậu Diệp, tôi sai rồi…”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tung một cú đá thật mạnh nhắm thẳng lên đầu đối phương, tiếp đó thì xông lên trước túm chặt lấy cổ cô ta rồi nhấc bổng lên, trừng mắt nhìn đối phương, phẫn nộ gầm lên: “Con mẹ nó, tôi bảo cô đứng dựa vào tường chứ không bảo cô quỳ xuống!”
“Còn nữa, ban đầu chèn ép Trần Tiểu Tuý, cô là người nhiệt tình nhất nhỉ, hôm nay tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ nắm đấm lên thụi thẳng vào bắp đùi của đối phương.
Rắc!
Á!
Cùng với tiếng xương gãy nát và tiếng thét thảm thiết, bên đùi của Trần Sương lõm sâu xuống một khoảng lớn chỉ trong nháy mắt, xương một bên chân gãy nát vụn đã khẳng định một sự thật rằng cô ta sẽ tàn phế nửa đời còn lại.
Có điều như thế vẫn chưa xong, đối với Diệp Vĩnh Khang, tầm quan trọng của Trần Tiểu Tuý trong lòng anh cũng chỉ xếp sau Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân mà thôi.
Đám chó má này khi trước ức hiếp Trần Tiểu Tuý thảm thương như vậy, mà ban nãy vẫn còn tiếp tục mỉa mai chế giễu, sao Diệp Vĩnh Khang có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?
Rắc!
Diệp Vĩnh Khang lại nện thêm một đấm xuống bên đùi còn lại của Trần Sương.
Trần Sương tuyệt vọng rú lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó đau quá mà ngất đi, hai bên đùi đã gãy nát xương không ngừng rung lên.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới buông lỏng tay ra, Trần Sương đã ngất xỉu giống như một con chó chết ngã xuống mặt đất.
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt lên, những người khác trong phòng sợ tới mức vội vàng đứng dựa vào tường, lúc ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang quét qua người bọn họ thì ai cũng đều run lên lẩy bẩy.
“Vĩnh Khang, bên này giao cho em xử lý được không?”
Vào lúc Diệp Vĩnh Khang đang đắn đo nên xử lý đám khốn nạn này như thế nào thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh của Trần Tiểu Tuý.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Trần Tiểu Tuý vô cùng bình tĩnh, ánh mắt bình lặng như nước.
“Vậy anh dẫn bà nội xuống dưới tầng đợi em”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ mỉm cười với đối phương, sau đó đỡ lão phu nhân nhà họ Trần đi ra khỏi phòng.
“Bà nội, bà cũng đừng trách Tiểu Tuý, chuyện này đổi lại là ai thì cũng không thể bỏ qua được”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng an ủi, mặc dù ban đầu lão phu nhân nhà họ Trần cũng tham gia vào việc chèn ép Trần Tiểu Tuý, thế nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể hiểu được chỗ khó xử của bà ta.
Mà qua khoảng thời gian ngắn tiếp xúc ban nãy, Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra nhân cách của lão phu nhân nhà họ Trần thực ra không hề xấu, bà ta chỉ muốn bảo vệ cho nhà họ Trần mà thôi.