Trong vòng ba phút khiến cho tập đoàn nhà họ Triệu sụp đổ…
Chẳng lẽ là anh ta…
“Chuyện cười này có khiến các người thất vọng không?”
Advertisement
Diệp Vĩnh Khang nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Triệu Hưng Minh đẩy hai người đang lôi hắn ra, giọng nói run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi là loại người mà anh vừa mới nói đó, loại người vừa có tiền, có ưu thế vừa có quan hệ”.
“Dùng lý luận của anh mà nói, bần hèn chính là tội của anh, bị tôi giẫm dưới chân vốn là chuyện hợp tình hợp lý, tôi rất đồng ý với lý lẽ này”.
Phịch!
Triệu Hưng Minh quỳ sụp xuống đất: “Anh Diệp, anh Diệp, tôi sai rồi, cầu xin anh nương tay cho, van cầu anh cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không dám nói nữa, tôi dập đầu với anh, anh muốn tôi làm gì cũng được, xin anh Diệp, tôi không muốn ngồi tù đâu…”
Triệu Hưng Minh khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, đập đầu trên đất vang lên tiếng bịch bịch, hoàn toàn không còn dáng vẻ phách lối ngạo mạn vừa nãy.
“Anh đừng cầu xin tôi, vô dụng thôi, tôi chỉ nghe lời Tiểu Túy”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu mỉm cười nhìn Trần Tiểu Túy.
“Tiểu Túy, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cầu xin em cho anh một cơ hội, sau này anh không dám nữa!”
Triệu Hưng Minh vội vàng quay đầu về phía Trần Tiểu Túy, khóc lóc ỉ ôi nói: “Tiểu Túy, anh sai thật rồi, anh đáng đánh, anh đáng chết, anh hèn hạ vô sỉ”.
“Nể mặt anh dù sao cũng là rác thải mà em từng vứt đi, xin em xót thương kẻ rác rưởi này với…”
Lúc này tinh thần và tâm trạng của Triệu Hưng Minh đã vỡ nát, những thứ gọi là hào quang và tôn nghiêm quý tộc mà hắn luôn coi trọng đến lúc thật sự gặp phải khủng hoảng đã tan thành mây khói chỉ trong tích tắc.
Lúc này đừng nói là quỳ xuống dập đầu, dù có bảo hắn lột quần áo trần truồng chạy xuống lầu hắn cũng tuyệt đối không chần chừ.
Diệp Vĩnh Khang giao Triệu Hưng Minh cho Trần Tiểu Túy xử lý rồi lại hờ hững nhìn một vòng quanh phòng, nghiền ngẫm cười nói: “Chuyện đã đi tới bước này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.
“Hôm nay cùng Tiểu Túy đến đây vì hai chuyện, một là chúc thọ bà nội”.
“Thứ hai, là muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Túy, vừa nãy tôi đã nói, những ai từng trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự chèn ép bắt nạt Tiểu Túy thì hôm nay đều phải cho Tiểu Túy một lời giải thích thỏa đáng”.
Một đám người run lẩy bẩy, ban đầu khi xảy ra sự việc hủy hôn, địa vị của Trần Tiểu Túy ở nhà họ Trần đã rơi xuống vực sâu.
Còn Trần Sương lại thuận theo đó mà trở mình, trở thành người nổi trội nhất nhà họ Trần, bắt đầu chèn ép Trần Tiểu Túy nhiều mặt.
Trong tình huống đó, đa số người nhà họ Trần dù tự nguyện hay bị ép, ít nhiều gì cũng từng tham gia chèn ép Trần Tiểu Túy.
Họ dùng hành động này để biểu hiện sự trung thành với Trần Sương.
Cho nên nhắc tới chuyện này, mỗi một người nhà họ Trần đang ngồi đây hôm nay đều tuyệt đối không thoát khỏi liên can.
“Mọi người đừng sợ!”